Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói

Chương 492

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

La Thường đề nghị: "Quách lão, anh Uông, chúng ta lên lầu nói chuyện đi. Tôi cũng muốn hỏi anh rốt cuộc đã trải qua chuyện gì."

Uông Thần cũng đồng tình, bởi anh không phải không có chỗ để đi. Lý do anh nán lại đây, đặc biệt là để gặp La Thường. Dù sao, chính cô là người đã cung cấp manh mối cho cuộc điều tra bí mật này của anh.

Mọi người nhanh chóng lên lầu, trực tiếp đến phòng của Quách lão và cháu trai ông, Quách Duy. Sau khi vào phòng, họ mới có dịp xem xét kỹ lưỡng Uông Thần.

Chiếc áo khoác bông của anh sờn rách nhiều chỗ, để lộ lớp bông trắng bên trong. Gương mặt cũng chẳng khá khẩm hơn, không chỉ má bị bầm tím mà vùng quanh mắt phải cũng có vết trầy xước. Chân trái còn bị bong gân, mỗi bước đi đều đau đến toát mồ hôi lạnh, trông anh thật sự thảm hại.

Vì vậy, ngay khi mọi người vừa bước vào phòng, Quách lão đã nhắc cháu trai nhanh chóng lấy hộp thuốc ra bôi cho Uông Thần.

"Phóng viên Uông, mấy ngày nay cậu đi đâu vậy? Bây giờ chẳng còn người ngoài rồi, có gì cứ nói đi. Nếu có chuyện gì khó nhằn, mọi người có thể tranh thủ thời gian buổi trưa để bàn bạc."

Uông Thần mỉm cười, dựa vào ghế ngồi xuống, thở dài nói: "Haizz, thật xấu hổ quá đi. Săn b.ắ.n nhiều rồi, nhưng lần này suýt nữa thì bị con mồi cho đo ván. Nói đi nói lại, vẫn là tôi đã quá coi thường đám người này. Lúc đó Tiểu La đã nhắc nhở tôi phải cẩn thận, nhưng tôi lại chủ quan."

Uông Thần là phóng viên, đương nhiên rất giỏi ăn nói. Chỉ vài lời, anh đã tường thuật rõ ràng chuyện anh đi điều tra bí mật ở phòng khám của Lan Thiếu Mạnh.

"Lan Thiếu Mạnh? Chẳng phải là con trai của Chủ nhiệm Lan ở Bệnh viện số 2 sao? Phòng khám của cậu ta mở ngay trong một con hẻm nhỏ gần Bệnh viện số 2. Tôi nghe nói họ còn đặc biệt cử một đám người chuyên rình rập, dụ dỗ bệnh nhân ngay bên ngoài văn phòng Chủ nhiệm Lan và các bệnh viện khác. Bất kỳ ai đến khám bệnh, chỉ cần lơ là một chút là sẽ bị đám người này lôi kéo đến phòng khám của cậu ta."

"Bản lĩnh của người cha thì không cần bàn cãi, nhưng đứa con trai này thì lại kém xa."

Vị chuyên gia đang phát biểu này vốn là người hành nghề y ở Hối Xuyên, ông khá rành rẽ về chuyện của hai cha con nhà họ Lan.

Vị thế của ông cao hơn Chủ nhiệm Lan, hai người lại không cùng bệnh viện, nên ông chẳng hề sợ hãi vị chủ nhiệm kia. Vì vậy, khi nói chuyện, ông cũng không che giấu sự khinh thường đối với hành vi này.

Quách lão gật đầu, chẳng hề ngạc nhiên. Tham lam tiền bạc vốn là bản tính của con người, những chuyện tương tự cũng chẳng phải là cá biệt. Miễn là bọn họ không làm gì quá đáng, thì cũng chẳng có gì đáng để bận tâm.

Ngô lão y quan tâm hỏi: "Tiểu Uông, cậu cũng có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, sao bọn họ lại phát hiện ra cậu?"

Uông Thần thở dài: "Mấy năm nay, phòng khám của Lan Thiếu Mạnh thường xuyên bị tố cáo. Mấy tháng trước cũng có phóng viên đưa tin về chuyện này, không biết Chủ nhiệm Lan đã làm cách nào, cuối cùng mọi việc cũng chẳng đi đến đâu. Phòng khám bồi thường một khoản tiền nhỏ, rồi đâu lại vào đấy. Sau đó phòng khám vẫn mở cửa như thường, nhưng đã có tiền lệ nên bọn họ cảnh giác hơn rất nhiều."

"Thực ra đến cuối cùng bọn họ cũng không chắc tôi có phải là phóng viên hay không, chỉ là nghi ngờ thôi. Những chuyện này đều là sau khi tôi bị nhốt lại, tình cờ nghe hai người trông cửa nói chuyện riêng."

Lão Ngô nghe vậy thì đùng đùng nổi giận: "Chỉ là một đám người mở phòng khám thôi, mà dám nhốt người, hạn chế tự do cá nhân? Bọn họ còn có chuyện gì mà không dám làm nữa chứ?"

Uông Thần nhếch mép cười khẩy: "Nhốt người thì tính là cái gì? Tôi đoán bọn họ vẫn chưa quyết định sẽ xử lý tôi ra sao. Nếu bọn họ thực sự tìm ra thân phận thật sự của tôi, có lẽ bọn họ sẽ g.i.ế.c tôi, rồi vứt xác đi đâu đó, người khác cũng tìm không ra ấy chứ?"

"Những kẻ quen làm loại chuyện này thì không có giới hạn. Chỉ cần bọn họ dám nhốt người, thì chuyện gì cũng dám làm. Bởi vì tôi phát hiện ra, căn phòng nhốt tôi không chỉ có mình tôi, mà còn có dấu vết của những người khác để lại. Điều này chứng tỏ bọn họ không phải lần đầu tiên nhốt người."

Lần này ngay cả Quách lão vốn tính tình điềm tĩnh cũng lạnh mặt. Chủ nhiệm Lan là một bác sĩ đó, sao có thể để mặc cho con trai mình làm nhiều chuyện xấu xa như vậy?

Người xưa thường nói, xe, thuyền, quán trọ, bốc vác, môi giới, không có tội cũng nên giết. Lý do nói như vậy là vì thời xưa những nghề này rất dễ xảy ra chuyện cướp của g.i.ế.c người.

Nhưng phòng khám thời xưa không nằm trong danh sách này, đó là nơi chữa bệnh cứu người. Có thể biến nơi cứu người thành nơi sát hại người, điều này hoàn toàn vượt quá giới hạn đạo đức của những bác sĩ có mặt ở đây.

Quách lão trầm giọng hỏi: "Phóng viên Uông, với chức vụ và năng lực của bố Lan Thiếu Mạnh là Chủ nhiệm Lan, ông ta hoạt động ở Hối Xuyên nhiều năm như vậy, các mối quan hệ chắc chắn không thể xem thường. Trong mọi ngành nghề, ông ta đều quen biết không ít người. Nếu cậu nhất định muốn phanh phui chuyện phòng khám của con trai ông ta, cậu chắc chắn sẽ phải chịu áp lực không nhỏ. Vì vậy, trước khi làm việc này, cậu phải suy nghĩ kỹ."

Ông vừa nói xong, trong mắt Uông Thần lại hiện lên nụ cười khiêu khích, nói: "Vậy thì cứ thử xem, tôi còn sợ chuyện này quá nhỏ ấy chứ."

Uông Thần có thể phanh phui nhiều tin tức lớn như vậy, đằng sau cũng không phải không có chút hậu thuẫn. Cả năm nay anh ấy đều không có được tin tức gây chấn động nào, vì vậy bây giờ anh ấy rất muốn ngọn lửa này cháy dữ dội hơn.

Nghĩ đến đây, anh ấy đột nhiên nói: "Chờ chút, đừng băng bó nữa. Phải chụp lại bộ quần áo rách nát và vết thương của tôi, một số chỗ phải chụp cận cảnh."

Nói xong, anh ấy lại mở băng gạc mà Quách Duy vừa băng bó cho mình, sau đó lấy máy ảnh ra từ trong túi, hướng về phía vết thương trên người mình mà chụp liên hồi.

Anh ấy không tiện chụp vết thương trên mặt, nên nhờ Quách Duy giúp mình chụp.

Ban đầu là một chuyện khá nghiêm trọng, nhưng vì anh ấy làm như vậy, mọi người đều có chút dở khóc dở cười.

Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói

Chương 492