Cao Hướng Dương vẫn chưa rõ La Thường muốn hỏi mình chuyện gì. Hàn Trầm, người đang ngồi ở ghế lái, thấy anh còn chần chừ ngoài xe liền đóng cửa lại rồi thuận miệng giục: "Sao còn chưa lên? Cô ấy bảo anh ngồi đó thì cứ ngồi đi, lề mề làm gì?"
Cao Hướng Dương cười gượng: "Không phải tôi sợ cậu ghen à?"
Hàn Trầm cười khẩy một tiếng, nói: "Vị trí " người nhà" của tôi vững chắc lắm, loại như anh thì tôi có thể có ý kiến gì được?"
Cao Hướng Dương vừa ngồi xuống, nghe anh nói vậy, suýt nữa thì bị cửa xe kẹp trúng tay. Câu nói này... đúng là phong cách của Hàn Trầm mà anh quen biết sao?
La Thường bật cười, khẽ đ.ấ.m yêu vào vai Hàn Trầm. Nhìn chiếc áo khoác da anh đang mặc, cô chợt nhận ra đây là chiếc cô mua tặng anh. Lần trước, chiếc áo da cũ của anh bị dính than làm cháy mấy lỗ, không thể mặc được nữa. Cô liền mua tặng anh một chiếc khác. Từ đó đến giờ, Hàn Trầm cứ thế diện mãi, rõ ràng tủ đồ còn bao nhiêu bộ khác mà chẳng thấy anh đổi.
La Thường liền nói: "Sắp Tết rồi. Sau khi về nhà, nếu anh rảnh, cùng em đi mua sắm quần áo, giày dép nhé. Đằng nào cũng phải mua cho cả hai bên gia đình, lúc đó anh giúp em chọn."
Hàn Trầm thoáng chột dạ, ậm ừ đáp một tiếng. Bởi lẽ, mỗi năm vào các dịp lễ lớn, đặc biệt là trước và sau Tết, luôn là khoảng thời gian bận rộn nhất của bọn họ. Anh không chắc mình có thể sắp xếp được thời gian trong những ngày tới hay không.
La Thường nói xong, cũng nghĩ đến tính chất công việc của anh, liền bổ sung một câu: "Nếu anh thực sự không có thời gian, em có thể nhờ Cao Hướng Dương hoặc vài người khác đi cùng, hỏi trước kích cỡ cũng được."
"Anh sẽ cố gắng hết sức để sắp xếp." Hàn Trầm áy náy trong lòng, quay đầu nhìn La Thường nói. Lời tuy ngắn gọn, nhưng trong lòng anh lại vô cùng nghiêm túc, không hề nói qua loa.
Cao Hướng Dương vừa rồi bị Hàn Trầm mắng, lúc này cũng đáp lại anh một câu: "Lão Hàn, cái vị trí " người nhà" này của cậu không phải chuyện đùa đâu nhé, tự cậu mà liệu liệu đấy."
"Biết rồi." Hàn Trầm chỉ đáp vỏn vẹn hai chữ, sau đó chuyên tâm lái xe.
Cùng lúc đó, khi nhóm La Thường rời khỏi phòng bệnh, Viện trưởng Ninh đứng ngồi không yên. Bà đã mấy lần muốn kéo mẹ Cát Bồi Quân lại để nói chuyện, nhưng người nhà họ Cát ai nấy đều đang tức giận, vẫn còn đang giằng co với nhà họ Tống. Bà mở lời mấy lượt mà chẳng thể chen vào, đành phải bất lực nhìn La Thường cùng các bác sĩ khác rời đi.
Thực ra bà muốn nói với gia đình họ Cát rằng, người giúp họ tìm ra thân thế của Tiểu Vũ chính là La Thường. Họ cần phải cảm ơn cô ấy, chứ không thể chỉ cảm ơn mỗi mình bà. Nếu không có sự chỉ dẫn và gợi ý của La Thường, chẳng biết đến bao giờ Tiểu Vũ mới có thể đoàn tụ với gia đình.
Đúng lúc bà đang sốt ruột thì Cao Vĩ bước vào.
" Tôi nghe nói Tiểu Vũ đã tìm được rồi, chuyện này là thật chứ? Để tôi xem nào, đây, đây đúng là Tiểu Vũ phải không?"
Cao Vĩ và mẹ Cát Bồi Quân là chị em ruột, nhưng nhìn hai người lại chẳng giống nhau chút nào. Bà cúi xuống nhìn Tiểu Vũ đang đứng cạnh Viện trưởng Ninh, chăm chú quan sát khuôn mặt đứa trẻ, kích động thốt lên: "Em gái à, chắc chắn đây là cháu ngoại của chị rồi! Chỉ cần nhìn cái dáng vẻ này thôi, giống hệt Bồi Quân hồi nhỏ. Cháu nó giống cậu, đúng là như vậy mà!"
Bà xem xong khuôn mặt Tiểu Vũ vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn kéo vạt áo sau gáy cậu bé ra để xem giữa hai xương bả vai có còn vết bớt không. Thực ra, ở m.ô.n.g Tiểu Vũ cũng có một vết bớt, nhưng trong tình huống này thì không tiện chút nào. Dù bà có muốn kéo quần đứa trẻ ra để xác nhận, cũng chẳng thể động tay.
Tiểu Vũ vội vã lùi lại phía sau, nắm c.h.ặ.t t.a.y Viện trưởng Ninh, ánh mắt đầy đề phòng nhìn bà Cao Vĩ, rõ ràng là không hề muốn bà đến gần.
Sự cảnh giác của đứa bé khiến Cao Vĩ khá khó chịu. Bởi vì lúc nhỏ Tiểu Vũ thường được bà bế bồng, bà cũng không ít lần mua đồ ăn, đồ chơi cho thằng bé. Vậy mà bây giờ, đứa trẻ mất tích mấy năm trời đã quên sạch bà rồi sao?
Bà càng nghĩ càng tức tối, liền đứng thẳng lưng dậy, giận dữ nói: "Đừng để tôi bắt được cái tên buôn người khốn nạn đó, xem tôi sẽ xử lý hắn ra sao! Loại người này đáng bị tuyệt hậu, tuyệt tự..."
Vừa dứt lời tàn nhẫn đó, bà Cao Vĩ mới nhận ra không khí trong phòng không ổn chút nào. Mẹ Tiểu Vũ khóc thì là chuyện thường tình, nhưng bà nội của thằng bé khóc làm gì chứ? Bà ta có thân thiết gì với Tiểu Vũ đâu, từ nhỏ đứa trẻ đều do bà ngoại nuôi nấng. Vậy mà bà nội lại ngồi bệt xuống đất khóc lóc thảm thiết như vậy, rốt cuộc là thật hay giả bộ đây?
"Sao lại ra nông nỗi này?" Cuối cùng nhận ra sự bất thường, Cao Vĩ vô thức mở miệng hỏi Cát Bồi Quân.
Cát Bồi Quân tuy còn khá trẻ, nhưng anh đã là người có tiếng nói trong thế hệ trẻ của gia đình. Các bậc bề trên có chuyện gì cũng đều tìm đến anh để bàn bạc.
Những lời Cao Vĩ vừa thốt ra khiến sắc mặt những người trong nhà họ Tống càng thêm khó coi. Ông nội Tiểu Vũ đã mấy lần định mở miệng giải thích với Cao Vĩ, nhưng khi nghĩ đến việc chính tay vợ mình đã nhẫn tâm bỏ rơi đứa cháu trai, cổ họng ông nghẹn ứ, chẳng thốt nên lời.
Ông nội Tiểu Vũ không thể mở lời, nhưng Cát Bồi Quân lại chẳng có ý định che giấu giúp nhà họ Tống. Sau câu hỏi của Cao Vĩ, chỉ trong vài phút, anh đã tóm tắt sơ lược toàn bộ sự việc.
Khi mọi chuyện dần được làm rõ, gương mặt Cao Vĩ đỏ bừng, toát lên vẻ tức giận rõ ràng.
Trong hai chị em, Cao Vĩ là người mạnh mẽ, quyết đoán hơn. Vậy nên, bà liền cười khẩy mấy tiếng, chẳng thèm nhìn người nhà nội Tiểu Vũ, như thể đã tuyệt vọng không muốn nói thêm lời nào với họ.
Bà đi thẳng đến trước mặt Cát Phi, nắm c.h.ặ.t t.a.y cháu gái mình, dứt khoát nói: "Người ta nói 'cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp', nhưng cái nhà họ Tống này đúng là một cái hố sâu không đáy, chẳng đáng để cháu ở lại thêm một giây nào nữa."
"Một cuộc sống đáng lẽ đã tươi đẹp biết bao lại bị họ giày vò đến nông nỗi này. Mới có bảy tám năm mà cháu đã như mất nửa cái mạng rồi. Cố chấp ở lại nữa, cháu có còn muốn giữ cái mạng này không?"
"Cháu muốn ly hôn thì cứ dứt khoát ly hôn đi, dì cả đây sẽ luôn đứng về phía cháu."
"Cháu cứ yên tâm, ngoài kia đứa nào dám buông lời thị phi sau lưng cháu, chỉ cần dì cả biết được, dì sẽ mắng cho chúng nó một trận ra trò."
"Dì cả..." Sự ủng hộ đầy kiên định của Cao Vĩ khiến sống mũi Cát Phi cay xè, bao nhiêu uất ức dồn nén trong lòng bỗng chốc vỡ òa thành dòng nước mắt tuôn rơi không ngừng.