" Đúng thế, cần dùng các vị thuốc có tác dụng hoạt huyết sinh cơ, thúc đẩy lành vết thương." Quý Thường Minh nói.
La Thường cũng đồng tình, vài vị bác sĩ Đông y liền hội ý nhanh chóng, bàn bạc các vị thuốc cần dùng.
Theo đánh giá của họ, tuy tình trạng bệnh nhân có vẻ nguy kịch, nhưng đây lại không phải ca khó đối với các vị lương y này.
Chỉ là hiện nay, những bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch như vậy hiếm khi tìm đến bác sĩ Đông y, mà thường được chuyển thẳng tới các bệnh viện lớn để điều trị. Các thầy thuốc Đông y thông thường cũng không dám tiếp nhận những ca bệnh như thế này. Chỉ những chuyên gia y học cổ truyền giàu kinh nghiệm, những người đã quen với việc chữa trị các bệnh nan y, bệnh hiểm nghèo, mới có thể giữ được sự bình tĩnh và đưa ra phán đoán dứt khoát như vậy khi thăm khám cho người bệnh.
Chỉ sau mười mấy phút hội ý, nhóm chuyên gia Đông y đã nhanh chóng thống nhất được phương án điều trị. Chủ yếu là các vị hoàng kỳ, thiên hoa phấn, nhũ hương, mộc hương… nhằm hoạt huyết sinh cơ, đẩy mủ và thanh nhiệt giải độc.
Khi nhận được thông tin, Ngô Hằng liền bước vào phòng bệnh. Ông cầm lấy đơn thuốc do Quý Thường Minh viết, lướt mắt qua một lượt, vẫn còn chút hoài nghi về hiệu quả của nó.
Nhưng phía bác sĩ Tây y không có phương án tốt hơn, tạm thời ông ấy định thử dùng phương thuốc này trước.
Đơn thuốc này tổng cộng chỉ có sáu vị thuốc. Mẹ Ngô Hằng đứng cạnh, thoáng nhìn qua đơn thuốc, cảm thấy số vị thuốc quá ít ỏi. Trong lòng không khỏi bất an, bà liền cất lời: "Chuyện này … liệu có nên thêm chút thuốc nữa không?"
Ngô Hằng quay sang nhìn các vị lương y, ông không thể hiện thái độ rõ ràng, chỉ lặng lẽ quan sát La Thường vài lần. Theo quan sát của ông, vài vị bác sĩ Đông y kia không khỏi cau mày, dường như không mấy tán thành lời mẹ ông ấy vừa nói.
Trong chuyện này, ông nghĩ vẫn nên tin tưởng chuyên gia. Ngô Hằng cũng đã tìm hiểu kỹ, ở Thanh Châu, vài vị lương y lớn tuổi cùng với La Thường đã chữa khỏi không ít bệnh nan y, bệnh hiểm nghèo. Với trình độ y tế của Thanh Châu hiện đã phát triển hơn các thành phố lân cận, việc tin tưởng và nghe theo lời khuyên của bác sĩ càng trở nên cần thiết.
Người ngoài không nên can thiệp vào chuyên môn của người trong nghề.
Vì vậy, ông bỏ qua lời nói của mẹ mình, quay sang Quý Thường Minh và những người khác: "Vậy cứ dùng đơn thuốc này trước đã."
" Tôi nghe nói các vị đều là thành viên của nhóm chuyên gia Đông y, chuyên giải quyết những ca bệnh khó và bệnh nan y. Trong lĩnh vực này, các vị chính là chuyên gia hàng đầu, vậy cứ theo ý kiến của các vị mà tiến hành."
Quý Thường Minh gật đầu xác nhận, giọng điệu có chút căng thẳng: "Đơn thuốc này chúng tôi đã bàn bạc rất kỹ lưỡng rồi. Quả thật số vị thuốc có ít hơn một chút, nhưng ít cũng có cái hay của ít, thuốc ít thì lực mạnh hơn. Nếu chẩn đoán đúng bệnh, hiệu quả chữa trị cũng sẽ nhanh hơn."
"Chúng tôi không khuyến khích việc tùy tiện tăng thêm vị thuốc, nhằm tránh gây ra phản ứng phụ không mong muốn, từ đó làm giảm hiệu quả của thuốc. Nếu gia đình đồng ý, xin hãy nhanh chóng sắc thuốc cho bệnh nhân dùng ngay."
Thấy Ngô Hằng nói có lý, mọi người liền bảo người nhà bệnh nhân xuống lầu lấy thuốc.
Khi nhóm chuyên gia Đông y và La Thường hoàn tất công việc, đương nhiên không còn lý do để nán lại. Quý Thường Minh liền dẫn đầu đoàn người, vội vã từ biệt.
Buổi chiều Ngô Hằng còn có một cuộc họp quan trọng, thời gian của ông ấy quý giá từng phút, nên cũng không thể nán lại đây quá lâu. Vì vậy, ngay khi La Thường và mọi người vừa rời đi, Ngô Hằng và Tiêu cục cũng vội vã xuống lầu.
Nhóm của La Thường nhanh chóng di chuyển đến sảnh tầng một. Khi đi ngang qua khoa cấp cứu, họ có thể nghe rõ tiếng rên rỉ yếu ớt. Chỉ cần bước thêm vài bước nữa, cả nhóm đã có thể rời khỏi tòa nhà khám bệnh.
Nhưng đúng lúc đó, một người đàn ông hoảng hốt bế theo một bệnh nhân lao thẳng vào từ cửa chính. Quý Thường Minh thấy vậy, vội vàng né sang một bên.
Nhìn thấy họ trong bộ áo blouse trắng, những người đang đưa bệnh nhân vội vàng dừng lại. Một chàng trai độ hai mươi tuổi, vẻ mặt đầy lo lắng, vội túm lấy tay áo Quý Thường Minh hỏi dồn: "Bác sĩ ơi, mẹ tôi sắp không thở nổi nữa rồi, phòng cấp cứu ở đâu vậy ạ?"
Quý Thường Minh chỉ tay sang một bên: "Ngay gần đây thôi."
La Thường khẽ chạm vào tay Quý Thường Minh, nhỏ giọng nói: "Với tình trạng khó thở như vậy, e rằng khoa cấp cứu sẽ khó lòng xử lý được ngay. Cho dù đưa đến đó, họ cũng sẽ phải gọi người từ khoa hô hấp."
Lúc này, Quý Thường Minh mới có dịp quan sát kỹ bệnh nhân. Chỉ thoáng nhìn qua, ông đã nhận ra nhiều điều bất thường.
Người bệnh nữ được bế đỡ, nhưng tay chân vẫn cử động loạn xạ. Theo kinh nghiệm của họ, đây là dấu hiệu cho thấy bà ấy đã gần như nguy kịch.
Ngay lúc đó, một bác sĩ cấp cứu chạy tới. Sau khi nhanh chóng kiểm tra sơ qua, vị bác sĩ cũng nhận ra tình trạng người bệnh vô cùng tệ. Bởi vì ông gần như không còn cảm nhận được hơi thở của người phụ nữ này nữa.
Vị bác sĩ cấp cứu này cũng quen biết La Thường và Quý Thường Minh, biết rõ họ là những lương y giỏi, chuyên trị bệnh nan y và giàu kinh nghiệm. Đúng lúc này, bác sĩ chuyên về hô hấp của bệnh viện lại không có mặt. Ông ấy vội vàng quay sang nhóm của Quý Thường Minh, cầu khẩn: "Kính xin mấy vị chuyên gia, xin xem giúp bà ấy bị làm sao, có nhìn ra được không ạ?"
Tuy người nhà bệnh nhân không biết rõ thân phận của nhóm La Thường, nhưng họ cũng đủ tinh ý để nhận ra rằng những vị lương y này có địa vị không hề tầm thường. Người chồng bệnh nhân lập tức bước tới, quỳ xuống cầu xin: "Xin các vị ra tay giúp đỡ nhìn một chút, lúc nãy vợ tôi vẫn còn thở, giờ đây sắp tắt thở rồi!"
Tình hình nguy cấp, La Thường không màng khiêm nhường, lập tức đặt tay lên cổ tay người bệnh. Chừng một lát sau, cô mới buông tay và hỏi những người nhà có mặt ở đó: "Trước khi bệnh nhân phát bệnh có tức giận không?"
“À vâng, đúng là có tức giận ạ.” Con trai người bệnh nghi hoặc đáp lời.
Chồng người bệnh tiếp lời: “Vợ tôi cãi nhau với mẹ chồng xong thì tự dưng lại ra nông nỗi này. Có cứu được không, thưa bác sĩ?”
Quý Thường Minh vẫn đang nắn mạch, La Thường đã quả quyết nói: "Bình thường sức khỏe của bà ấy vốn khỏe mạnh, lần này là do tức giận quá mức gây ra khí nghịch loạn, hỏa gan đảm dẫn động phế khí đi ngược chiều. Chỉ cần dùng bốn lạng Quế chi tiêm (ngọn cành quế non) sắc nước uống, hạ phế khí nghịch loạn này là được."
“Hả, chỉ… chỉ một vị thuốc ư…” Con trai người bệnh hiển nhiên có chút do dự, không biết liệu có nên tin lời La Thường hay không.
Đúng lúc này, Viện trưởng Bệnh viện Trường Vinh cũng đến. Ông ấy đang tiễn Ngô Hằng và Tiêu cục xuống lầu thì tình cờ gặp phải chuyện này, liền dừng lại đứng xem một lúc.
Người phụ nữ trung niên vẫn đang vùng vẫy vô thức, ngay cả Viện trưởng cũng có thể nhìn ra tình trạng bà ấy vô cùng nguy kịch, cứ như một người sắp lìa đời đang cố gắng níu kéo điều gì đó vậy.
--- HẾT