Yêu thầm cô ấy suốt mười một năm

Chương 83: Kỳ Tư Niên suýt chút nữa bật cười vì cô.

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Anh gật đầu: “Vậy anh đi, đến lúc đó đừng quên sắp xếp cho anh và em ngồi cùng nhau.”

“……”

Trọng Hi Nhiên mặt không biểu cảm: “Anh đúng là mơ đẹp.”

Cư dân mạng cũng đặc biệt mong chờ buổi tiệc mừng công phim 《Thích anh 》, vé vừa phát ra đã ngay lập tức cháy hàng.

「Hoắc Tân sẽ đến, tình cũ đứng chung sân khấu.」

「Có bộ phim nào như của chúng ta mà vừa được xem nam nữ chính trong phim, vừa được xem nam nữ chính ngoài đời đứng chung sân khấu không!」

「 Tôi đã làm đèn cổ vũ rồi, xông lên thôi!」

……

Cộng đồng fan CP Hoắc Nhiên đang sôi sục không ngừng, nhất thời các fan CP Hi Niên phu thê đành phải tạm tránh mũi nhọn.

Đương nhiên cũng có người có ý kiến.

「Có nhầm không vậy, buổi mừng công này Hi Hi nhất định phải đi sao?」

「Chắc chắn rồi, dù sao đây cũng là buổi mừng công đầu tiên. Đừng lo lắng, Hi Hi nhất định sẽ giúp Kỳ tổng vả mặt mấy kẻ đó, cô ấy có khi nào không đứng về phía Kỳ tổng đâu.」

「Cũng đúng, có người đúng là thích tự rước nhục.」

Trong mắt fan CP Hoắc Nhiên, Trọng Hi Nhiên không phải là vả mặt, mà là né tránh mối quan hệ, càng né tránh càng chứng tỏ trong lòng có quỷ, điều đó càng khiến họ phấn khích.

Tuy nhiên, sau một buổi sáng, đoàn làm phim 《Thích anh 》bất ngờ công bố danh sách tham dự buổi họp báo.

Cư dân mạng đột nhiên phát hiện: Nhà đầu tư Hoắc Tân vậy mà không đi!

Người thay thế trong danh sách lại là Kỳ Tư Niên.

Cộng đồng fan CP Hi Niên phu thê lập tức nhảy cẫng lên!

「Chị em ơi em có nhìn nhầm danh sách không??? Nhà đầu tư không đến mà Kỳ tổng của chúng ta lại đi phải không phải không phải không?」

「Không nhìn nhầm! Phấn khích c.h.ế.t mất!!! Cuối cùng cũng có hint mới để cày rồi!!! Lần trước xem chương trình giải trí đúng là khiến em mê mệt CP này đến c.h.ế.t đi sống lại.」

「Ai đó chắc phải từ bỏ hoàn toàn rồi nhỉ?」

「Fan Hoắc Nhiên có muốn trả vé không? Mau trả đi đừng làm lỡ mất cơ hội mua vé của tôi.」

……

Trước buổi tổng duyệt tiệc mừng công, Trọng Hi Nhiên nhận được địa chỉ buổi tiệc do Hứa Du gửi đến: 「Thính phòng X, Đại học Bắc Ảnh.」

Trọng Hi Nhiên có một khoảnh khắc ngẩn ngơ.

Như thể trở về nhiều năm trước, cô mới 19 tuổi, sau khi xem một bộ phim rất hay ở thính phòng X của trường cũ, cô đã cảm thán: “Mình sẽ cố gắng trở thành một trong những đạo diễn giỏi nhất thế giới, đến lúc đó mình sẽ tổ chức tiệc mừng công ở thính phòng này, mời thầy Cát và mọi người …”

Những lời nói ngây ngô ngày ấy giờ hồi tưởng lại không khỏi có chút khoa trương, nhưng ai có thể ngờ nhiều năm sau cô thực sự đã làm được, hơn nữa là ngay bộ phim đầu tay đã làm được.

Cô khẽ mỉm cười, chợt nhận được điện thoại từ người phụ trách nhãn hàng lễ phục.

“Đạo diễn Trọng chào cô, mẫu lễ phục hoa hồng mà cô đã ưng ý trước đây hiện đang trống lịch, không biết cô có muốn chọn không ạ? Đây là mẫu thiết kế cao cấp chủ đạo của thương hiệu chúng tôi mùa này …”

Mạnh Niệm Niệm đã chọn mẫu khác sao?

Trọng Hi Nhiên nghĩ ngợi một lát, nói: “Vậy tôi đi thử xem sao.”

Cô vẫn rất thích, từ tận đáy lòng thích chiếc lễ phục hoa hồng đó.

Người phụ trách vui vẻ nói: “ Tôi có cỡ của cô ở đây, để người mang đến nhà cô nhé? Tiện thể chỉnh sửa những chỗ không vừa.”

Có một giây, Trọng Hi Nhiên cảm thấy hình như có gì đó không đúng, nhưng ý nghĩ này chợt lóe lên rồi biến mất, không thể nắm bắt được.

Lễ phục được mang đến, vậy mà rất vừa vặn, chỉ có điều phần n.g.ự.c quá hở hang nên cần khâu mấy mũi.

Sau khi sửa xong, hôm sau, cô mặc chiếc lễ phục hoa hồng này đến buổi tổng duyệt có trang điểm.

Thính phòng rộng lớn, hai tầng trên dưới trống hoác.

Trọng Hi Nhiên đứng trên sân khấu, cầm mic, đọc lời cảm ơn.

Giọng nói nhẹ nhàng truyền ra từ loa.

Hoắc Tân đứng ở tầng hai, hai tay đặt trên lan can, lặng lẽ lắng nghe, không làm phiền cô.

Buổi tổng duyệt ba lần đều rất suôn sẻ.

Trọng Hi Nhiên thở phào nhẹ nhõm, trở lại dưới sân khấu nghỉ ngơi, nhìn điện thoại, mười giờ tối.

Phía sau chợt vang lên một giọng nói dịu dàng: “Hôm nay em rất đẹp.”

Trọng Hi Nhiên cứng đờ, cô không quay đầu lại.

Nhưng biết Hoắc Tân đang đứng phía sau mình.

Anh ta nói: “Anh đồng ý tiệc mừng công không đi, chứ không nói buổi tổng duyệt không đến.”

Trọng Hi Nhiên nắm chặt một bông hoa hồng trên váy lễ phục, có chút căng thẳng nhìn quanh.

May mắn thay, đèn dưới sân khấu chưa bật, họ ẩn mình trong bóng tối, chắc sẽ không có ai phát hiện ra.

Hoắc Tân nói ôn hòa: “Đừng sợ, anh sẽ không làm gì đâu.”

Trọng Hi Nhiên cụp mắt, vẻ mặt lạnh nhạt.

Hoắc Tân chầm chậm nói: “Anh từng hứa với em, buổi mừng công phim đầu tiên của em anh nhất định sẽ đến. Nếu em không thích anh xuất hiện, vậy đến buổi tổng duyệt cũng được tính phải không?”

Giọng điệu anh ta cay đắng.

Trọng Hi Nhiên chợt thấy lòng quặn lại.

Lời hẹn ước năm xưa thật đẹp đẽ, cô tin họ đều đã từng chân thành, nhưng cũng không thể địch lại sự khó lường của thế sự.

Trọng Hi Nhiên quay lưng về phía anh ta, nhìn về một điểm hư không phía trước, nói: “Anh chỉ là không cam lòng mà thôi.”

Cô khẽ cười một tiếng không rõ ý vị, “Con người luôn tham lam, vì sự nghiệp mà từ bỏ tình yêu, sau khi sự nghiệp thành công lại muốn tìm lại tình yêu, làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường như vậy?”

Giọng cô bình thản, anh ta cũng vậy.

Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện bình tĩnh như vậy kể từ khi anh ta quay lại.

“Anh không cam lòng.” Anh ta nói, “ Nhưng anh chỉ không cam lòng thôi sao?”

Trọng Hi Nhiên không đáp lời.

“Hi Hi, đừng nói mấy chuyện này nữa.” Hoắc Tân nói ôn hòa, “Hãy tận hưởng buổi tiệc mừng công của em thật tốt, em không muốn anh xuất hiện thì anh sẽ không xuất hiện.”

Sau khi anh ta nói xong câu đó, phía sau rất lâu không có động tĩnh.

Đợi một lúc Trọng Hi Nhiên mới quay đầu lại, phát hiện anh ta đã đi rồi.

Cô không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một nỗi buồn bã, mãi đến khi về nhà vẫn chưa tan biến.

Cô cúi đầu đi vào phòng ngủ, Kỳ Tư Niên vừa hay từ phòng tắm bước ra.

Ngón tay Trọng Hi Nhiên khẽ cuộn lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lao vào lòng anh.

Hơi thở của Kỳ Tư Niên chậm lại một chút, anh đưa tay vuốt tóc cô: “Có chuyện gì vậy?”

Trọng Hi Nhiên hít hít mũi: “Lúc tổng duyệt Hoắc Tân đến, em không biết, xin lỗi …”

Nhớ ra anh không muốn cô nói lời xin lỗi nữa, cô không nói tiếp.

Kỳ Tư Niên nói với giọng điệu không mấy bận tâm: “Bị chụp được rồi à?”

Trọng Hi Nhiên lắc đầu.

“Vậy sao không vui?”

“Em cũng không biết nữa.” Trọng Hi Nhiên ôm eo anh, cảm nhận hơi ấm cơ thể anh, nói khẽ.

Thật ra cô biết.

Cô chỉ đột nhiên có chút sợ hãi.

Sợ lời hứa không ly hôn với Kỳ Tư Niên cũng sẽ có một ngày giống như hôm nay, đột nhiên tan biến.

Tuy nhiên, hành động này của cô lại khiến Kỳ Tư Niên có chút hiểu lầm.

Kỳ Tư Niên hơi đẩy cô ra, đưa tay nhéo cằm cô, giọng hơi trầm xuống: “Trọng Hi Nhiên, không được nghĩ đến anh ta.”

“Em không nghĩ đến anh ta.” Cô có chút ngạc nhiên.

Kỳ Tư Niên cụp mắt, giọng nói trầm hơn ba phần, ra lệnh: “Hôn anh.”

Yêu thầm cô ấy suốt mười một năm

Chương 83: Kỳ Tư Niên suýt chút nữa bật cười vì cô.