Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 101: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Đạo lữ của nàng ta kỳ thực hiếm khi đưa ra yêu cầu nào. Cùng dùng bữa sáng, ấy cũng chẳng phải chuyện gì quá đỗi to tát.

Phương Dao khẽ gật đầu đáp lời, đoạn an tọa vào bàn tròn, Tạ Thính liền đưa cho nàng một đôi đũa trúc tinh xảo.

Viên tri phủ đối đãi với hai người quả thực như bậc đế vương. Thức ăn dọn lên món nào món nấy đều tinh xảo vô cùng, riêng điểm tâm đã có đến mười hai loại khác nhau, chỉ sợ không hợp khẩu vị.

Cứ như vậy, trong buổi sớm tinh mơ ngập tràn ánh dương, sau khi rời giường thay y phục, hai người sóng vai an tọa, cùng dùng cháo và điểm tâm. Khung cảnh ấy thực không khác gì một đôi phu thê phàm nhân đang hưởng thụ cuộc sống êm đềm.

Phương Dao gắp một miếng bánh chà là hấp lá sen, bỗng vô tình hỏi nam tử đối diện đang ăn uống tao nhã: "Trước kia, ngươi thường gọi ta là A Dao ư?”

“Ừ.”

"Chỉ những người thân thiết nhất mới gọi ta như vậy. Chẳng lẽ quan hệ của chúng ta thân mật lắm sao?" Phương Dao lại dò hỏi.

Lời vừa thốt khỏi môi, nàng lập tức cảm thấy mình đã hỏi thừa. Nếu quan hệ chẳng tốt đẹp, làm sao có thể sinh hạ được đến hai đứa nhỏ?

"Trước kia, chúng ta vô cùng ân ái." Tạ Thính khẽ nâng mắt, ngữ điệu chắc nịch, ý cười ôn nhu. "Dẫu nàng đã quên sạch mọi chuyện, nhưng nếu nàng có hứng thú, ta có thể kể lại cho nàng nghe."

"Chuyện đó, e là không cần thiết."

Phương Dao lắc đầu, nàng đã chẳng còn nhớ gì, nghe kể cũng chỉ như chuyện của người ngoài, lại thêm phần ngượng ngùng.

Dùng xong bữa sáng, hai người cùng nhau rời khỏi phòng.

Sân trước phủ nha không đủ rộng rãi, hai người liền rảo bước ra hậu hoa viên. Hậu viên của phủ nha được xây dựng vô cùng khí phái, nào là non bộ, suối chảy róc rách, hành lang uốn khúc. Các góc đình đều bài trí tinh xảo, không gian cũng hết sức rộng rãi.

Phương Dao chọn một khoảng đất đủ để thi triển chiêu thức, đoạn rút ra Tuyết Tịch kiếm bắt đầu luyện. Còn Tạ Thính, hắn an tọa trong lương đình gần đó, lẳng lặng đợi nàng.

Kiếm chiêu của nàng thực ra chẳng mang tính thưởng ngoạn, mà dứt khoát, gọn ghẽ, không hề dư thừa. Lưỡi kiếm sáng như tuyết, tựa rồng bay phượng múa, vút gió mà xoay tròn. Thân ảnh bạch y lướt nhẹ như tuyết, uyển chuyển linh hoạt, theo kiếm mà chuyển động, từng chiêu từng thức đều là sát chiêu trí mạng.

Trong hậu viên, lúc này hoa quế đang nở rộ, gió thu dịu nhẹ thổi qua, hương hoa ngào ngạt lan tỏa. Bầu trời trong vắt tựa dải lụa xanh, chim thu ríu rít cất tiếng ca vang.

Tạ Thính an tọa trong đình, ánh mắt chăm chú dõi theo bóng dáng đang múa kiếm kia.

Đã lâu lắm rồi, hắn mới được yên lặng ngắm nàng luyện kiếm thế này, bất giác gợi lại trong lòng biết bao hồi ức xa xưa.

Phương Dao vừa mới luyện được một lúc thì Viên Thành Tú và Chúc Văn Nguyệt đúng lúc từ cửa hông đi ngang qua hậu hoa viên. Từ xa đã trông thấy nàng đang múa kiếm, hai người liền đổi hướng bước về phía này.

"Sớm mai đã siêng năng đến nhường này ư?”

Viên Thành Tú bước đến gần, đúng lúc người đang luyện kiếm thu chiêu đáp đất. Động tác nhẹ nhàng dứt khoát, sạch sẽ không chút dây dưa vướng víu.

Vốn dĩ hắn và Phương Dao luôn tỷ kiếm trên lôi đài, đây là lần đầu tiên hắn đứng ngoài chiêm ngưỡng nàng múa kiếm. Trong ánh mắt hắn không khỏi ánh lên vẻ kinh diễm, nhưng ngoài miệng vẫn cố ý khẽ hừ một tiếng: "Tu vi mãi không tinh tiến, ngày ngày chỉ luyện đi luyện lại vài chiêu kiếm ấy thì có ích gì?"

Hắn và Chúc Văn Nguyệt vừa từ ngoài trở về, tại thành Thuận Lương có một đan phường chuyên chế tạo đan dược, hai người họ ghé mua ít đan hoàn chữa thương, chuẩn bị cho Đường Kỳ và tiểu sư đệ điều dưỡng thân thể.

"Nếu vô ích, vậy sao mỗi năm tại Đại tỷ thí, ngươi đều chịu bại dưới tay ta?" Phương Dao nghe vậy, biết rằng hôm nay không thể tiếp tục luyện kiếm, liền thu kiếm vào vỏ.

---

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 101: ---