Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 113: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Thấy cả hai im bặt không lời, Thủ Chuyết tiếp tục cất giọng như chuông đồng vang vọng: "Sư tỷ ta hiện không ở tông môn, hai sư điệt tuổi còn thơ, hiện do ta bảo hộ. Kẻ nào dám có ý đồ với chúng..."

Thủ Chuyết vác thanh trọng kiếm trên vai xuống, cắm phập xuống đất. Mũi kiếm nặng nề đ.â.m sâu vào phiến gạch vài tấc, đá vụn b.ắ.n tung tóe. "Vậy trước tiên, hãy nếm thử mùi vị của Vạn Quân Kiếm!"

Tịch Tri Nam kinh hoảng lùi về sau một bước, còn Tân Tử Bách thì sắc mặt cứng đờ.

Là đệ tử thân truyền của trưởng lão, Tân Tử Bách tuy thiên phú không tệ nhưng tu luyện lại không tinh cần, ngày thường chỉ mải mê cờ b.ạ.c vui chơi. Nếu thật sự phải đấu với một trong bốn đệ tử thân truyền của chưởng môn, hắn chắc chắn không thể nào địch nổi.

Nhất là thể phách của Thủ Chuyết còn mạnh mẽ hơn cả tu sĩ thể tu, ngay cả phòng ngự của y, hắn cũng chẳng thể phá vỡ. Thà rằng hắn đi trêu chọc Tô Minh Họa hay Cảnh Úc, còn hơn là đụng phải Thủ Chuyết.

Tân Tử Bách ho khan một tiếng, vội nói: "Tiểu sư đệ à, ta chợt nhớ trong viện còn cỏ dại chưa kịp dọn dẹp, ta xin đi trước một bước nhé."

Tịch Tri Nam vội kêu lên: "Sư huynh, còn năm trăm linh thạch thì tính sao?"

Song người kia làm như không nghe thấy gì, ngự kiếm bay đi mất dạng.

Thủ Chuyết liếc nhìn Tịch Tri Nam bị bỏ lại, khẽ nhíu mày, tiến tới một bước.

Tịch Tri Nam bị bóng dáng y bao phủ, vội vàng đưa tay che đầu che mặt, giọng đã lạc đi vì quá đỗi kinh hoàng: "Ta sai rồi! Sư huynh đừng đánh ta!"

"Ai muốn đánh ngươi? Ngươi mau nói rõ ngọn ngành xem nào." Thủ Chuyết nghiêm túc hỏi: "Ngươi làm cách nào trèo qua được tường viện? Chẳng phải là Tân sư huynh của ngươi giúp ngươi đó sao?”

Tịch Tri Nam không dám nói dối, liền thừa nhận: "Là Tân sư huynh bán cho ta một bình Khinh Thân Đan với cái giá hai trăm linh thạch." Quả nhiên là vậy, trong lòng Thủ Chuyết đã thầm ghi mối hận này với Tân Tử Bách.

Thấy Tịch Tri Nam vẫn còn là một đứa bé, Thủ Chuyết cũng hảo tâm nhắc nhở: "Vị sư huynh kia của ngươi tâm thuật bất chính, tốt nhất nên giữ khoảng cách với hắn một chút. Còn ngươi, càng không được bén mảng đến gần hai tiểu sư điệt của ta. Chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không được tái phạm!"

Thế nhưng Tịch Tri Nam lại chẳng xem đó là lời nhắc nhở hảo tâm, trái lại chỉ cảm thấy như bị uy hiếp, trong lòng vừa tủi thân vừa phẫn nộ.

Hắn rõ ràng chưa kịp trộm được ngọc bội, người bị thương cũng là hắn, cớ gì lại phải chịu sự đối xử như thế này?

Ở Đan Hà Tông, hắn cũng có mấy vị sư thúc chống lưng. Mẫu thân đã nói mọi chuyện đâu vào đấy, thu xếp ổn thỏa cả rồi, cớ sao đến chốn này vẫn phải nhìn sắc mặt kẻ khác mà hành xử?

Thủ Chuyết cũng không muốn làm khó một đứa nhỏ. Lúc xoay người rời đi, y bỗng nhớ tới điều gì đó, lẩm bẩm: "Khinh Thân Đan chẳng phải chỉ mười linh thạch một bình hay sao? Tân Tử Bách quả là... ngay cả với đồng môn cũng nỡ lòng c.h.é.m đẹp như vậy..."

Tịch Tri Nam nghe thấy tiếng lẩm bẩm, sắc mặt từ oan ức phẫn nộ dần chuyển sang vẻ ngơ ngác, kinh hoàng.

Cái gì? Mười linh thạch?!...

Nhờ có lời cảnh cáo của y, Tân Tử Bách và Tịch Tri Nam quả nhiên không còn đến gây sự nữa.

Thủ Chuyết đột nhiên hiểu được vì sao đại sư tỷ lại để hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy bắt đầu học kiếm. Bởi lẽ, chúng có thiên phú linh căn cực phẩm, định sẵn sẽ sớm vượt xa người thường.

Trong tông môn đã có đệ tử tranh đấu, ganh đua, ghen ghét, toan tính lẫn nhau, huống hồ ra ngoài kia chẳng biết sẽ gặp phải bao nhiêu hiểm nguy rình rập.

---

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 113: ---