Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 146: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

"Các... các ngươi!"

Tịch Tri Nam tựa hồ không tin vào mắt mình, lòng dạ chấn động không thôi.

A Viên nghe tiếng quay đầu lại, chớp đôi mắt ngơ ngác, tốt bụng khuyên nhủ: "Trong giờ học không nên ồn ào, sẽ ảnh hưởng đến người khác đó."

Tịch Tri Nam có cảm giác như đ.ấ.m vào bông mềm, muốn thốt vài lời khó nghe lại bị một câu của A Viên nghẹn lời, sắc mặt đỏ bừng như gan heo.

Hai đứa nhỏ hoàn thành bài tập trước giờ, nhất thời chẳng còn việc gì để làm.

Bãi cỏ dưới chân mềm mại, gió xuân nhè nhẹ thổi qua, A Viên bắt đầu lim dim ngáp vặt, đầu nhỏ khẽ gật gù liên hồi.

"Ai cho các ngươi ngủ hả?" Một giọng nói nghiêm khắc vang vọng từ trên cao.

Cảnh trưởng lão vừa tuần tra đến, thấy các đệ tử khác đều chuyên tâm luyện tập, chỉ có hai huynh muội này lại đang ngủ gật.

A Viên dụi mắt, ngồi thẳng người dậy, khẽ đáp: "Trưởng lão, thuật pháp này quá đỗi đơn giản, chúng ta đã làm xong rồi."

Cảnh trưởng lão nhìn sang pháp cụ trước mặt hai đứa trẻ, quả nhiên đã được linh khí tẩy rửa sạch sẽ, không chút bụi bẩn.

Trong lòng ông ta có chút kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Thuật Tịnh Trần vốn là thuật pháp nhập môn đơn giản nhất, các ngươi làm nhanh hơn người khác không có nghĩa là được phép kiêu ngạo tự mãn, càng không được ngủ gật trong lớp, thật chẳng ra thể thống gì!"

A Viên biết rõ trong giờ học không thể ngủ, nhưng ngồi một lúc là lại buồn ngủ, thật sự không phải cố tình.

" Nhưng mà con với ca ca thật sự không còn gì để làm nữa." A Viên nghiêng đầu, giọng mềm mại cất lời thỉnh cầu: "Trưởng lão, người có thể dạy thêm một thuật pháp nữa không?"

"Đạo học thâm sâu, mới bắt đầu đã tự cao như thế..." Trong lòng Cảnh trưởng lão vô cùng không vui, đôi mày khẽ nhướng cao: "Được, ta sẽ dạy ngươi thêm một chiêu nữa, xem kỹ đây."

Chỉ thấy ông ta khép ngón trỏ và ngón giữa tay phải, dựng trước ngực, đốt ngón tay khẽ động, trường kiếm đeo sau lưng liền tự động rời vỏ, lượn một vòng đẹp mắt trên không trung rồi chúc chuôi kiếm xuống, nhẹ nhàng rơi lại vào lòng bàn tay.

"Thuật Hoán Kiếm này có thể khiến vũ khí trong phạm vi ba trượng bay vào lòng bàn tay. Thuật pháp này khó hơn Thuật Tịnh Trần rất nhiều, nếu có thể học được trong vòng ba ngày, coi như ngươi có bản lĩnh..."

Cảnh trưởng lão còn chưa dứt lời, đã thấy A Viên bắt đầu mô phỏng thủ ấn pháp mà ông ta vừa mới thi triển. Ngón tay nhỏ đặt trước ngực, tiểu mộc kiếm đeo sau lưng nó liền bắt đầu run rẩy, chầm chậm thoát khỏi dây buộc, bay lơ lửng lên trên đầu nó. Sau chừng hai nhịp thở, ổn định rồi nhẹ nhàng rơi gọn vào lòng bàn tay.

A Viên mặt mày rạng rỡ: "Thuật pháp này thật hay ho, sau này chẳng cần cúi người nhặt kiếm nữa rồi. Trưởng lão còn thuật pháp nào khác nữa chăng?"

Sắc mặt Cảnh trưởng lão vô cùng khó coi, đám đệ tử cũng chẳng còn luyện Thuật Tịnh Trần nữa, đồng loạt chen chúc đến xem náo nhiệt.

Hiếm thấy thay, Cảnh trưởng lão lại bị hai đứa nhỏ khiêu chiến? "Thuật Ngự Kiếm!"

Cảnh trưởng lão lớn tiếng quát, trường kiếm trong tay liền bay tới dưới chân, mang theo thân thể ông ta rời khỏi mặt đất ba thước, lơ lửng giữa không trung.

"Thuật Ngự Kiếm, điều khiển linh kiếm, cưỡi gió lướt mây, một ngày ngao du ngàn dặm."

Thuật Ngự Kiếm tức là ngự kiếm phi hành, yêu cầu khả năng điều khiển linh khí khắt khe, lại mang theo sự nguy hiểm nhất định. Nếu điều khiển không cẩn thận sẽ dễ dàng ngã khỏi kiếm. Nhiều đệ tử phải đến Trúc Cơ kỳ mới có thể may ra học được cách ngự kiếm.

---

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 146: ---