Mấy hôm trước bị Phương Dao trách cứ một trận, lúc đó nàng ta mới bừng tỉnh đại ngộ, chợt nhận ra bản thân đã lãng quên việc chăm sóc bảo kiếm từ bao giờ.
Bảo kiếm của Tô Minh Họa mang tên Minh Triều, là một thanh kiếm tốt trong Tung Kiếm Các, kiếm minh tựa như triều dâng sóng cuộn nên mới có tên đó. Nhưng bởi sự sơ ý lơ là của nàng ta, âm thanh của kiếm đã không còn thanh thoát như xưa.
Tô Minh Họa thấy áy náy khôn nguôi, thân là một kiếm tu lại để bảo kiếm gỉ sét, quả thật là bất kính với kiếm đạo.
Phương Dao cầm lọ dầu kiếm trong tay nàng ta đặt lên quầy, nói với chưởng quỹ: "Tính chung vào cho ta."
"Không, không, tách riêng ra." Tô Minh Họa vội vàng nói.
Lọ dầu kiếm này rất đắt, cũng gần bằng cả đống đồ Phương Dao đã chọn rồi.
"Tiểu sư muội, ngươi còn khách khí với ta sao?"
Lần này xuống Thuận Lương làm nhiệm vụ, Phương Dao cũng thu về sáu trăm linh thạch, đủ để chi trả.
Trong thời gian nàng vắng mặt, các sư đệ sư muội đã thay nàng chăm sóc hai đứa trẻ, chỉ là một lọ dầu kiếm nho nhỏ, hà tất phải so đo tính toán.
Điều quan trọng hơn là thấy Tô Minh Họa bắt đầu để tâm tới thanh kiếm của mình, chứng tỏ lời nàng răn dạy trước kia đã khắc sâu vào tâm khảm sư muội. Điều này khiến Phương Dao không khỏi vui mừng khôn xiết.
Tô Minh Họa không từ chối nữa, hơi đỏ mặt, khẽ nói: "Đa tạ sư tỷ."
Chính vì lọ dầu kiếm này, nàng ta cũng không còn lý do lười biếng như trước được nữa.
Chưởng quỹ tính toán xong: "Tổng cộng là năm trăm hai mươi linh thạch."
"Ông chủ, có thể bớt chút đỉnh không?"
"Chúng ta chỉ là tiểu thương buôn bán nhỏ, khó mà bớt được."
"Coi như kết thiện duyên đi, sau này chúng ta còn có dịp chiếu cố cửa hàng của ngài nhiều hơn." Tô Minh Họa đang mặc cả kịch liệt với chưởng quỹ, Phương Dao bỗng nghe thấy âm thanh chấn động vang lên từ mộc bài truyền âm.
Nàng còn đang lấy làm lạ, mộc bài này vốn là vật mới tinh, cớ sao đã có truyền tin?
Tô Minh Họa cũng cảm thấy kỳ quái: "Ông chủ, mộc bài truyền âm này của ngươi chẳng lẽ là đồ cũ?"
Chưởng quỹ lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt oan ức giải thích: "Đạo hữu, hình như tiếng vang ấy phát ra từ mộc bài đeo bên hông ngươi."
Phương Dao lúc này mới phản ứng kịp, vội tháo mộc bài bên hông xuống, linh khí vừa được truyền vào, đã thấy thanh âm phẫn nộ của Cảnh trưởng lão vọng ra, vang dội tựa sấm sét.
"Phương Dao, ngươi đang ở đâu? Còn không mau lên chủ phong, hai tiểu tử nhà ngươi sắp gây họa lớn rồi!"
Tình cảnh khi ấy quả thực khó xử vô cùng.
Phương Dao nắm chặt mộc bài truyền âm trong tay, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên ngày này đã tới, chuyện tất phải xảy ra thì trốn sao cho khỏi.
"Cảnh trưởng lão đã lạc cả giọng rồi, e rằng đang giận dữ không nhẹ, sư tỷ, chúng ta mau chóng quay về thôi."
Trên mặt Tô Minh Họa đầy vẻ lo lắng, nàng ta dĩ nhiên chẳng bận lòng cho Cảnh trưởng lão, mà chỉ lo ngại tính khí nóng nảy của ông ta lỡ dọa khóc hai tiểu sư điệt thì lại thêm phiền phức.
Thế là hai người không còn tâm trí trả giá, lập tức chi trả tiền bạc rồi ngự kiếm tức tốc quay về tông môn.
Lúc này hai đứa trẻ đang ngự kiếm chơi đùa giữa không trung, hoàn toàn không biết mình vừa bị gọi tên lên diện kiến trưởng bối.
A Viên học ngự kiếm cực nhanh, mấy chiêu lượn vòng, dừng gấp, lướt ngang đều nắm vững vàng, thuở ban đầu còn không dám bay quá cao, nay đã điều khiển phi kiếm như cưỡi mây đạp gió, vui sướng khôn tả.
A Chính đứng sau, tay giữ lấy vai muội muội, chợt nhớ lại hôm qua từng hỏi tiểu sư thúc về Phiêu Phù Trận, mà tiểu sư thúc dường như cũng có nhắc đến Thuật Ngự Kiếm.
---