"Còn thế nào được nữa, từ xưa đến nay có ai dùng Thuật Sinh Trưởng lên người sống đâu, hai đứa nhỏ nhà nàng đúng là gan lớn đến nỗi chọc thủng trời!"
Trong cuộc khảo hạch thuật pháp ngày hôm qua, A Viên suýt chút nữa đã thiêu cháy bộ râu của Cảnh trưởng lão. Lúc đó vì chuyện đưa thư của Tiên Minh mà y không truy cứu, nào ngờ hôm nay lại trực tiếp hại đồ đệ thân truyền của y thành ra như vậy. Cảnh trưởng lão giận đến mức phùng mang trợn má.
"Cảnh trưởng lão, ngài cũng đừng tức giận. A Viên còn nhỏ khó tránh khỏi nghịch ngợm phá phách." Thôi trưởng lão đứng ra giảng hòa, nhìn Tịch Tri Nam đang khóc thút thít, rồi cẩn trọng hỏi: " Nhưng Thuật Sinh Trưởng này thật sự khó giải đến thế sao?"
"Nếu có bản lĩnh thì ngươi thử tự mình giải xem, mấy cây nấm này ăn sâu vào da đầu, căn bản không thể gỡ bỏ được." Cảnh trưởng lão bực dọc trả lời.
Ai mà tưởng tượng ra được Thuật Sinh Trưởng còn có thể thi triển lên người chứ? Huống chi là phương pháp giải quyết.
"Có lẽ trong y kinh cổ tịch có ghi chép gì đó. Dao Nhi, theo ta đi tìm thử."
Thôi trưởng lão nói với Phương Dao, thế là hai người liền cùng đến giá sách trong nội điện để tra cứu. Tạ Thính bước đến ôm lấy đầu A Chính, kiểm tra kỹ chỗ đóa hoa gắn kết với da đầu của con. A Viên lo lắng kéo tay áo y: "Phụ thân, ca ca có sao không?"
"Không sao."
Yêu lực của hắn đủ sức nghiền nát đóa hoa kia mà không làm tổn thương A Chính, chỉ là lúc này không tiện ra tay.
Được phụ thân trấn an, nước mắt A Viên mới dứt hẳn, trên gương mặt lại lộ ra nụ cười, an ủi ca ca: "Tốt quá rồi ca ca, phụ thân nói không sao thì nhất định là không sao đâu."
Cảnh trưởng lão nghe vậy, liền cau mày liếc mắt nhìn chúng, thầm nhủ một phàm nhân nào hiểu thấu, di chứng thuật pháp đâu dễ gì hóa giải. Nhìn mấy cây nấm xanh mơn mởn trên đỉnh đầu Tịch Tri Nam, người quả thực không biết giải thích sao cho phải với Tịch gia của Đan Hà Tông!
Thế nhưng không lâu sau, Phương Dao quả thực tìm được một quyển cổ y thư, trong đó có ghi chép cách chữa trị khi con người vô tình trúng phải Sinh Trưởng Thuật.
Phương Dao lập tức đem đến cho Cảnh trưởng lão xem: "Thực vật mọc trên đầu bọn trẻ có liên quan đến những thứ chúng đã ăn gần đây, phương pháp chữa trị cũng không khó, mỗi ngày tưới nước lên thực vật trên đỉnh đầu, không được gãi ngứa, chờ một thời gian đến khi thực vật trưởng thành tự rụng là không còn đáng ngại nữa." Sắc mặt Cảnh trưởng lão lúc này mới dịu đi đôi chút.
Tịch Tri Nam nghe vậy thì thôi không khóc nữa, song sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Chẳng lẽ ngày ngày phải tưới nước? Lại còn phải chờ đám nấm trên đỉnh đầu mình trưởng thành rồi tự rụng xuống? Vậy thì còn đâu thể diện mà ra ngoài gặp người? Há chẳng phải đầu hắn hóa thành vườn nấm di động vậy sao?
"Ca ca, gần đây huynh đã ăn gì vậy?" A Viên nghiêng đầu hỏi ca ca mình.
Bông hoa nhỏ màu hồng trên đỉnh đầu nó vẫn chưa nhìn ra là loài thực vật nào, A Viên nhất thời cũng không nhớ nổi tối qua đã ăn món gì.
Các đệ tử sau khi bước vào Luyện Khí kỳ, thể chất đã cường hóa, có thể dùng Tích Cốc Đan thay cho cơm canh thường nhật, nhưng hai hài tử này lại thích ăn cơm hơn, nên vẫn duy trì hai bữa trưa và tối, còn bữa sáng thì lược bỏ.
A Chính thần sắc ủ rũ, nhỏ giọng đáp: "Khoai tây xào sợi."
A Viên trợn tròn hai mắt, quả thật là khoai tây!
"Hiện tại tuy đã giải trừ được tác dụng phụ của thuật pháp, nhưng đồ nhi của ta lại bị hại thành ra thế này." Cảnh trưởng lão không có ý định dễ dàng bỏ qua, quay sang hỏi Phương Dao: "Chẳng lẽ không nên để hài tử nhà ngươi đến nhận lỗi với đồ nhi của ta, nói một lời xin lỗi sao?"
---