A Chính nghe vậy thì được an ủi đôi chút, song vẫn còn đôi phần thiếu tự tin: "Vậy sau này con có thể cao bằng phụ thân chăng?"
Tạ Thính ngẩng đầu nhìn sang, dưới ánh mắt thúc giục của Phương Dao, hắn đành gật đầu: "Đương nhiên là được."
Được cả phụ thân lẫn mẫu thân đồng lòng xác nhận, tâm trạng A Chính mới khá lên được phần nào.
Tối đến, trong mâm thức ăn mà tiểu đệ tử mang tới, không ngờ lại có một đĩa khoai tây thái sợi.
Phương Dao lo rằng sẽ gợi lại nỗi buồn trong lòng A Chính, định dời đĩa khoai đó sang một bên, nhưng A Chính lại ngăn nàng lại. "Mẫu thân, người đời thường nói ăn gì bổ nấy, con quyết định sẽ ăn nhiều khoai tây hơn một chút, để đóa hoa mau lớn." A Chính vừa kiên định nói, vừa gắp khoai tây thái sợi bỏ vào bát của mình.
"Cứ làm theo ý con."
Phương Dao lần đầu tiên thấy cách vận dụng câu nói "ăn gì bổ nấy" như thế này, đành để mặc nó hành động theo ý mình.
Ăn xong cơm tối, hai đứa nhỏ ra sân chơi đùa một lúc, chơi đùa thấm mệt rồi lại trèo lên giường.
Đến giờ kể chuyện trước khi ngủ, rõ ràng trước đó đã nói là về sau sẽ để Tạ Thính kể, nhưng hai đứa nhỏ lại chẳng chịu bằng lòng.
A Viên đi đầu phản đối: "Không chịu! Chúng con muốn nghe mẫu thân kể! Phụ thân kể chuyện cứ cố tình ngắt quãng, kéo chậm rãi giọng kể, chỉ muốn dỗ bọn chúng chìm vào giấc ngủ, thật là đáng ghét, bọn chúng vẫn thích nghe mẫu thân kể chuyện bằng chất giọng dịu dàng êm tai hơn nhiều."
Phương Dao bất đắc dĩ, lại ngậm ngùi đảm nhiệm vai trò kể chuyện một lần nữa.
Lần này nàng cẩn thận chọn một câu chuyện không quá nhiều biến hóa khôn lường ở đoạn kết, cũng không mang màu sắc bi thương hay những tình tiết trái khoáy.
Câu chuyện có tên là "Tiểu Yêu Lang Quân" kể rằng tại trấn Đào Nguyên có một nữ tử nọ họ Ngô, một hôm đang say ngủ thì mộng thấy một thư sinh dung mạo tuấn tú, vòng eo thon nhỏ lạ thường...
Phương Dao vừa mới kể được đoạn mở đầu liền bị A Viên cắt lời: "Vòng eo thon nhỏ? Nhỏ đến độ nào? Có nhỏ bằng phụ thân không?"
Phương Dao nghẹn lời, nàng làm sao hay biết được điều đó?
Ánh mắt bất giác lướt về phía nam tử đang ngồi bên chiếc bàn. Hắn khoác trên mình bộ nội y rộng rãi, song từ vài góc độ, vẫn thấp thoáng hiện ra đường nét thân thể ẩn sau lớp áo.
Vòng eo kia thoạt nhìn quả thực rất thon gọn.
Tạ Thính bề ngoài thì đang đọc sách, nhưng thực chất tai nghe tám hướng, mắt nhìn bốn phương. Nghe được câu hỏi của A Viên, hắn liền tự nhiên liếc nhìn về phía này, vừa khéo bắt gặp ánh mắt nàng đang lén lút nhìn vòng eo của mình.
Phương Dao thản nhiên thu hồi ánh mắt, không chút đổi sắc tiếp tục thuật chuyện: "Ngô thị hỏi tên thư sinh, người kia tự xưng là Tiểu Yêu lang quân, hai người liền ở trong mộng..."
Khi đọc đến hai chữ “giao hoan”, Phương Dao khẽ khựng lại, chợt nảy ra diệu kế liền đổi lời: "...Hai người liền ở trong mộng ngồi xuống cạnh nhau, tâm đầu ý hợp trò chuyện."
Ngày hôm sau, Ngô thị đang định ngả lưng an giấc giữa trưa, bỗng có người từ bên ngoài bước vào, vén màn trướng. Ngô thị ngẩng đầu nhìn, quả nhiên chính là vị thư sinh đêm qua đã gặp trong mộng, hai người lại lần nữa..."
Phương Dao lại khựng lại. "Lại lần nữa thế nào?" Hai đứa nhỏ không nhịn được hỏi ngay.
"...Trò chuyện tâm đầu ý hợp."
Trán Phương Dao khẽ nhíu, tựa hồ nổi gân xanh. Lúc chọn truyện, nàng chỉ liếc nhìn đoạn kết, nào ngờ trong đó lại có nhiều tình tiết không hợp lứa tuổi đến vậy.
A Viên nghe ra điểm khả nghi: "Hai người bọn họ trò chuyện vui vẻ lắm sao? Cớ sao cứ trò chuyện mãi thế?"
"Họ trò chuyện gì, trong truyện có kể không, mẫu thân?" A Chính cũng hiếu kỳ hỏi theo.
---