Phương Dao đương nhiên cảm nhận được tâm ý muốn gần gũi của hai đứa nhỏ. Trải qua một đêm hôm qua, nàng cũng dần thích ứng. Giường đôi của nàng, dù có chút chen chúc, cũng đủ chỗ cho cả nhà bốn người an giấc chung.
Huống hồ, xem dáng vẻ tối nay của A Viên, chắc hẳn cũng sẽ không đến nỗi xảy ra tình huống như đêm qua nữa. Thế là Phương Dao ôm lấy hai đứa nhỏ, yên tâm an giấc.
Đêm dần buông xuống.
Ngay cả chim chóc bên ngoài khung cửa sổ cũng đã ngưng hót, vạn vật dưới ánh trăng mờ ảo chìm vào giấc say nồng. Đợi khi Phương Dao cùng hai đứa trẻ hoàn toàn chìm vào mộng đẹp, một chiếc đuôi hồ ly trắng muốt lại không an phận từ sau lưng ai đó chậm rãi thò ra.
Hắn nào dễ dàng buông tay như vậy, trái lại càng ưa thích đối đầu với những điều khó khăn.
Chiếc đuôi hồ ly mềm mại, uyển chuyển như dải lụa tiên giáng trần, khéo léo gỡ bỏ từng sợi tơ vương. Thoạt tiên, nó nhẹ nhàng quấn lấy cánh tay nhỏ của A Viên đang đặt hờ trên thân Phương Dao, nhấc lên rồi dịch sang bên. Kế đó, lại cuốn quanh cổ chân bé đang vắt ngang đùi nàng, chậm rãi nâng lên, rồi lại khẽ khàng đặt xuống.
A Viên chìm vào giấc nồng, hồn nhiên chẳng hề hay biết tứ chi mình vừa bị dịch chuyển. Đến khi tiểu hài nhi hoàn toàn rời khỏi vòng tay mẫu thân, chiếc đuôi hồ ly mềm mại liền quấn trọn lấy nó, khéo léo đưa đẩy A Viên về phía gần khung cửa sổ, để nó tiếp tục say giấc bên cạnh ca ca.
Tạ Thính ung dung sáp lại gần Phương Dao. Y vừa toan đưa tay ôm lấy nàng thì bất chợt khựng người. Sớm nay, chàng còn có thể viện cớ A Viên mộng du để biện minh, song nếu đêm nay lại lặp lại hành vi ấy, e rằng Phương Dao sẽ khó tránh khỏi nổi cơn thịnh nộ.
Đúng lúc này, Phương Dao trong giấc mộng khẽ xoay mình, dung nhan quay về phía chàng. Một ý niệm bất chợt lóe lên trong trí óc Tạ Thính. Chàng nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay phải của nàng, khẽ đặt lên hông mình. Tư thế này ắt sẽ giúp chàng tránh được mọi lời trách cứ.
Trong khi đó, Phương Dao đang say giấc nồng, bỗng mơ thấy Tạ Thính sừng sững trước mặt. Cảnh vật tứ bề lờ mờ chẳng rõ, tựa hồ là nơi khuê phòng, ánh sáng yếu ớt như rạng đông, lại như buổi chiều tà.
Khóe môi chàng vương ý cười, gương mặt tuấn tú phảng phất nét dịu dàng thân quen. Giọng nói trầm thấp khàn khàn, ẩn chứa vài phần dụ hoặc: "Tò mò vòng eo của ta có thực sự thon gầy đến vậy ư? Nàng thử chạm vào, chẳng phải sẽ rõ ngay sao?"
Nói đoạn, chàng liền nắm lấy tay nàng, đặt lên hông mình. Trên thân chàng chỉ độc một bộ trung y mỏng mặc khi an giấc, cổ áo hơi lệch, đủ để tay nàng dễ dàng luồn lách vào trong.
Phương Dao trong lòng khẽ rung động, nhưng trong giấc mộng lại chẳng thể làm chủ bản thân, cứ thế để chàng nắm lấy cổ tay, đưa tay lần vào trong lớp áo mỏng.
Vòng eo của chàng quả thực thon gầy, song không chỉ có thế, nó còn hiện rõ những đường nét rắn rỏi, từng thớ cơ bắp cuồn cuộn, vô cùng mạnh mẽ.
Tạ Thính vốn đã định nhắm mắt an giấc, chợt cảm thấy bàn tay đang đặt trên hông mình khẽ lân la về phía trước, cách một tầng y phục, lướt nhẹ lên xuống, động tác trở nên tùy tiện, hỗn loạn.
Chàng còn chưa kịp kinh ngạc, bàn tay mát lạnh kia đã khẽ vén y phục chàng, những đầu ngón tay vừa chạm vào đã khiến chàng rùng mình khẽ rụt lại vì hơi lạnh. Tạ Thính khẽ nghiêng người ghé sát Phương Dao, xác nhận nàng đã nhắm nghiền hai mắt, hơi thở đều đặn, quả là đang chìm trong giấc ngủ say, chàng mới khẽ nằm xuống như cũ.
Những đầu ngón tay mềm mại lân theo đường gân cơ nhẹ nhàng phác họa, khi thì véo khẽ, khi lại xoa nắn đôi chút, tựa hồ chưa từng chạm vào vật gì mang lại cảm giác đặc biệt đến vậy. Tạ Thính ngẩng đầu nhìn trân trân lên trần nhà, cổ họng khô khốc, tâm tư như bị vò rối.
Quả nhiên, người tu hành, hoặc băng lãnh như sương tuyết, hoặc cuồng nhiệt như hỏa diễm.
Thật là muốn mạng người mà!
Khi bình minh vừa hửng rạng, Phương Dao dần tỉnh giấc. Trong cơn mơ màng, ý thức nàng vẫn còn vương vấn dư vị của mộng cảnh đêm qua, những hình ảnh kia cứ thế khắc sâu trong tâm trí.
Điều này khiến nàng khó tin vô cùng, tự hỏi bản thân vốn thanh tâm quả dục, vì cớ gì lại nằm mộng thấy cảnh tượng phong tình đến nhường ấy.
E rằng do quyển thoại bản về vị lang quân eo thon kia đã gây ảnh hưởng chăng.
Hàng mi nàng khẽ rung động, chậm rãi mở mắt giữa ánh dương lấp lánh và bụi mờ phiêu đãng.
Vừa hé mắt, nàng đã đối diện ngay một đôi mắt dài hẹp thâm trầm.
Tạ Thính đang nằm nghiêng bên cạnh nàng, mặt đối mặt. Ánh mắt chàng trong trẻo lạnh lùng, không chút vương vấn buồn ngủ, tựa hồ đã tỉnh giấc từ lâu.
Đầu óc Phương Dao chợt trở nên trống rỗng.
Nàng thầm hỏi lòng: “Lại đổi người rồi? A Viên đâu mất rồi?”
Ngón tay nàng cũng theo bản năng khẽ động đậy. Vừa cử động, nàng liền phát hiện điều bất thường: tay nàng đang dán sát bụng chàng, trong lòng bàn tay thậm chí còn đang nắm chặt đai lưng của chàng.
Phương Dao như bị bỏng, vội vàng rụt tay lại, lập tức bật dậy ngồi thẳng người.
Tạ Thính chỉ lặng lẽ nhìn nàng, đuôi mày khẽ nhướng lên, ánh mắt tựa hồ đang nói: “Tay nàng tự dán vào eo ta, còn nắm lấy đai lưng của ta, ta nào có làm gì đâu?”
Phương Dao chột dạ quay mặt đi, một mảng đỏ ửng rõ ràng lan từ vành tai đến gò má nàng.
---