"Ta cũng tới luyện kiếm." Ánh mắt Phương Dao có phần né tránh, trả lời một cách không tự nhiên.
Nào ngờ, nàng trên lôi đài chưa từng sợ địch, chưa từng cúi đầu, vậy mà lại bị một đạo lữ phàm nhân đè ép đến mức này. Có nhà mà chẳng dám về, ban ngày cũng chẳng dám ở yên trong phòng, cứ thế lang thang khắp tông môn, không hay biết thế nào mà lại bước chân đến võ trường.
Võ trường của chủ phong được dựng nhiều lôi đài ngoài trời, thường ngày dùng để các đệ tử giao lưu luận võ. Hiện tại, nơi đây đang được tu sửa và mở rộng quy mô, chuẩn bị trở thành địa điểm tổ chức đại hội tỷ thí trong tương lai. Trên các lôi đài đã dựng sẵn, không ít đệ tử đang so tài luyện kiếm, Phương Dao thậm chí còn trông thấy bóng dáng Tân Tử Bách trong số đó.
Ngay cả một kẻ thường ngày vốn lười nhác, ham chơi trốn việc như Tân Tử Bách mà cũng chịu khó luyện kiếm, đủ thấy đại hội tỷ thí lần này được Linh Tiêu Tông tổ chức trọng thể đến mức nào, và được các đệ tử coi trọng ra sao.
Trừ các đệ tử thân truyền của chưởng môn, những đệ tử nội môn khác đều phải trải qua tuyển chọn nội bộ để giành được tư cách tham dự đại hội. Ngay cả đệ tử thân truyền của các trưởng lão cũng không ngoại lệ, bởi vậy Tân Tử Bách mới chăm chỉ đến nhường ấy. "Sư muội, cùng ta lên đài tỷ thí một phen chứ?"
Phương Dao nhìn sang Tô Minh Họa, nhân cơ hội này muốn xem nàng ta có thật sự chuyên tâm luyện kiếm, liệu đã buông bỏ hoàn toàn chuyện lần trước bại dưới tay Đường Kỳ hay chưa.
Tô Minh Họa vốn hôm nay đến đây chính là muốn thử kiếm, tự nhiên chẳng thể từ chối. Nàng liền tung người cùng Phương Dao bước lên lôi đài.
Tô Minh Họa vận trên mình hồng y tươi sáng, tay cầm kiếm Minh Triều, đôi mắt sáng long lanh, dung nhan kiêu diễm, quả thật là một đại mỹ nhân khiến người ta vừa nhìn đã khắc sâu ấn tượng. Còn Phương Dao đối chiêu cùng nàng ta thì vận tuyết y, tóc đen như mực, đôi mày sắc nét, thần thái thanh lãnh. Hai người vừa đứng trên đài như hoa tường vi sánh cùng mai tuyết, lập tức hấp dẫn ánh mắt của không ít đệ tử dưới đài.
"Người trên đài không phải là hai vị sư tỷ thân truyền của chưởng môn sao? Dung mạo như tiên tử, thật là đẹp quá."
Một đệ tử ngoại môn vốn ít khi lui tới nội môn, chẳng nén được mà ngừng lại việc đang xây gạch, ngơ ngác nhìn lên lôi đài, cảm thán khi thấy hai mỹ nhân phong cách hoàn toàn khác biệt kia.
Một đệ tử lớn tuổi hơn bên cạnh trêu chọc hắn: "Vậy ngươi có biết điều gì còn đẹp hơn cả tiên tử vẽ mày không?"
"Là gì?" Sư huynh lớn tuổi kia cười hì hì đáp: "Tiên tử đánh nhau!"
Tô Minh Họa đứng từ xa chắp tay: "Sư tỷ, xin hãy hạ thủ lưu tình."
Phương Dao khẽ gật đầu, đoạn áp chế tu vi xuống cùng cảnh giới với Tô Minh Họa, hai người lập tức bắt đầu tỷ thí trên đài. Tiên tử y phục tung bay, tóc dài phiêu dật, nhìn thì như một bức họa mỹ lệ, nhưng mỗi chiêu đều sắc bén, thân pháp như điện, kiếm phong dấy lên tứ phía.
Tô Minh Họa vì đã lâu không luyện kiếm nên có phần lúng túng, liên tục bị Phương Dao áp chế, chỉ cố gắng phòng ngự. Phương Dao không màng thắng thua, cố ý làm chậm chiêu kiếm, dẫn dắt để Tô Minh Họa dần làm quen với tiết tấu công kích, từ đó phản kích.
Tô Minh Họa nhìn ra ý đồ của sư tỷ, song vừa đứng trên đài, tiếng kiếm kêu vang vọng, hình ảnh năm xưa bị Đường Kỳ một kiếm đánh bay trường kiếm trong tay, tiếng xôn xao thất vọng của các đệ tử xung quanh, ánh mắt thoáng qua vẻ thất vọng của sư phụ, tất cả như tái hiện mồn một trước mắt nàng.
---