Hai người nắm tay hai hài tử bước vào Phàm Thành. Đại hội Bách Tông sắp đến, trong Linh Tiêu Tông đang bận rộn tu sửa, khuếch trương, Phàm Thành cũng bởi vậy mà trở nên náo nhiệt, thêm không ít cửa hàng mới khai trương.
Hai bên đường đủ loại thương nhân và quầy hàng nhỏ đang hết sức nhiệt tình rao bán. Ban đầu hai người vẫn còn nắm tay hài tử, nhưng đi chưa được mấy bước, hai đứa nhỏ đã không thể chờ đợi thêm nữa mà vọt thẳng lên phía trước, mải miết ngó nghiêng những món hàng muôn hình vạn trạng trên từng gian hàng một.
Nhìn thấy trống lắc tay, con quay và những món đồ chơi nhỏ bé khác, hai hài tử chỉ thoáng dừng lại một chút rồi lập tức quay đi.
"Chơi mấy thứ này thì có gì thú vị chứ, đi nào ca ca, chúng ta qua bên kia xem thử!"
So với đồ chơi, hai hài tử hiển nhiên là hứng thú với thức ăn hơn.
Bánh hạt dẻ, bánh sen, bánh phù dung, viên nếp dẻo, mứt quả, đậu xanh ngào đường, kẹo hồ lô... chỉ cần là sạp bán thức ăn, hai đứa nhỏ vừa ngửi thấy mùi đã vội sáp lại gần.
"Mẫu thân, con muốn ăn món này."
"Món này trông ngon ghê, món kia nhìn cũng chẳng tệ."
Hai hài tử nằm nhoài lên một quầy bánh hạt dẻ mới ra lò, hít hà hương thơm ngào ngạt của điểm tâm thơm lừng, đôi mắt sáng rực và tròn xoe.
Chủ quán thấy hai đứa nhỏ trắng trẻo, xinh xắn như ngọc điêu, hào phóng lấy ra hai miếng bánh hạt dẻ đưa cho bọn chúng: "Cầm lấy mà ăn đi."
A Viên khẽ nuốt nước bọt, không vội nhận lấy mà lập tức quay đầu nhìn về phía mẫu thân: "Mẫu thân, con có thể ăn không?"
Phương Dao vội vàng bước nhanh tới, trả tiền cho chủ quán.
Từ đó về sau, chỉ cần thấy hai hài tử dừng lại trước quầy hàng, hiện vẻ muốn ăn, muốn lấy, nàng liền lập tức móc tiền mua về.
Cảnh tượng này làm nàng nhớ đến quãng đường cùng Tạ Thính trở về từ Thuận Lương, lúc ấy có một ai đó cũng y hệt như thế này, hễ gặp món ăn mới lạ chưa từng nếm qua là liền không thể nhấc chân đi nổi nữa.
Mấy món quà vặt trong Phàm Thành đều tương tự nhau, Tạ Thính ra dáng người từng trải đời, vô cùng thành thạo giới thiệu cho hai hài tử: "Viên nếp dẻo này ăn ngon, còn bánh phù dung kia thì không ngon lắm."
Chốc lát sau, A Viên mỗi tay cầm một xâu viên nếp ba màu, cắn một cái liền nuốt nguyên cả viên vào má, hai bên má phồng lên như một chú chuột nhỏ: "Ừm, thật sự rất ngon!"
A Viên vừa ăn vừa đi, nhìn dòng người qua lại trên đường, lại quay đầu ngước nhìn phụ mẫu đang sánh bước bên nhau, bỗng nhiên phát hiện ra một điều.
"Sao phụ thân và mẫu thân không nắm tay nhau?"
Phương Dao ngẩn ngơ trước câu hỏi của tiểu nữ nhi, chỉ thấy A Viên đưa tay chỉ vào mấy cặp phu thê đang sánh bước trên phố: "Người xem, bọn họ đều nắm tay nhau đó."
Đôi mắt A Viên long lanh chuyển động, nghiêng đầu hỏi: "Tình cảm phu thê hai người chẳng lẽ không hòa thuận?"
Tiểu cô nương vốn biết phụ thân rất mực thương yêu mẫu thân, bởi vậy mới lấy làm lạ.
Phương Dao vừa định cất lời thì đột nhiên lòng bàn tay nàng bỗng nhiên ấm áp, một bàn tay rộng lớn và vững chãi hơn nắm chặt lấy tay nàng.
Toàn thân nàng đứng sững, đôi mày thanh tú khẽ chau lại, ánh mắt dò xét hướng về Tạ Thính: "Buông lỏng tay ta."
Tạ Thính không những chẳng buông mà còn đưa ngón tay dài luồn qua kẽ tay nàng, mười ngón đan xen, nắm càng thêm chặt. Hắn ung dung tự tại, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ nàng muốn để hai đứa nhỏ cho rằng phu thê chúng ta bất hòa sao?"
Phương Dao quay đầu nhìn hai đứa nhỏ đang dõi mắt về phía mình, động tác muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Tạ Thính chợt khựng lại, đành chấp nhận an phận.
---