Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 227: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Tô Minh Họa ngẩng đầu nhìn thân hình cao lớn của nhị sư huynh đang co mình trên giường, ngón tay thô ráp linh hoạt len qua kim rất thành thạo, quả thực có chút cảm giác “Trương Phi thêu hoa”.

Mà nói thật, tài khéo léo đó lại chẳng hề kém cạnh.

Tô Minh Họa vừa gây ra một màn náo loạn, lúc này chỉ lặng lẽ đứng một bên nhìn Thủ Chuyết tiếp tục đan áo.

“Muội còn có việc gì chăng?” Thủ Chuyết hỏi, “Muội đã che mất ánh sáng của ta rồi.” Tô Minh Họa đành lúng túng đặt lọ đan dược mang theo lên bàn, gãi đầu ngượng ngùng nói: “Vậy sư huynh cứ tiếp tục đan, viên đan này có công hiệu dưỡng thân, huynh nên dùng. Ta về trước đây, có chuyện gì thì dùng mộc bài truyền âm gọi ta nhé.”

“Ừm.” Thủ Chuyết khẽ đáp.

Tô Minh Họa âm thầm cáo lui, nàng khẽ khép cánh cửa phòng.

Thủ Chuyết đưa mắt nhìn theo bóng Tô Minh Họa khuất dần, ánh nhìn dừng lại nơi ráng chiều chốn chân trời, tựa hồ hồng vân đang thiêu đốt một mảng trời. Tay thoáng ngừng lại, trong mắt ánh lên nét cô tịch khôn tả, rồi lại cúi đầu tiếp tục tập trung đan sợi.

“Ca ca, khoai củ mà chúng ta gieo trồng đã nảy mầm rồi kìa!”

Hai đứa trẻ tan học trở về, vừa bước chân vào sân viện liền thấy hạt giống khoai củ bọn chúng gieo xuống đã phá đất trồi lên. Kế bên là linh trà mà Tô Minh Họa giao cho A Viên chăm sóc, nhờ hai huynh muội mỗi ngày đều đặn tưới nước và dùng Thuật Sinh Trưởng, đến nay cũng đã cao ngang đầu gối.

Tính toán thời gian, mấy ngày nữa có thể hái lá đem đi phơi khô, sao trà, dùng để tiếp đãi khách nhân đến tham dự đại hội tông môn.

Phương Dao quay về viện, vừa bước vào đã bắt gặp cảnh hai đứa trẻ đang chổng m.ô.n.g trong vườn, say sưa ngắm nhìn những mầm khoai củ và linh trà. Trên tay và ống quần dính đầy bùn đất, chẳng rõ đang mải mê tìm tòi điều chi.

Tiết Kinh Trập đã qua, tiết trời ngày một ấm dần. Phương Dao chợt nhớ hình như suốt cả mùa đông vừa qua, hai đứa nhỏ chưa một lần được tắm táp tử tế.

Dẫu cho luyện kiếm mồ hôi đầm đìa hay luyện đan dính phải tro bụi, chúng cũng chỉ dùng Thuật Tịnh Trần qua loa chiếu lệ mà thôi.

Vì thế đến đêm, nàng đun hai thùng nước lớn, định bụng sẽ tắm rửa sạch sẽ cho hai đứa trẻ.

“Mẫu thân, việc tắm rửa này phải làm sao ạ?”

A Chính gãi đầu nhìn thau nước nóng đang bốc hơi nghi ngút, cùng một chồng bình sứ, lọ chứa các loại bên cạnh, không biết dùng cái gì trước.

Phụ thân thường dùng thuật pháp để giúp chúng tẩy rửa, hiếm khi đích thân động tay. Chúng chỉ thỉnh thoảng được đám cung nhân Ma Cung cho ngâm mình trong nước ấm, chứ chưa từng tự thân tắm gội bao giờ.

“Xơ mướp này dùng để kỳ cọ thân mình, sau khi đã sạch sẽ thì lấy đậu thơm trong hộp xoa đều khắp người, rồi dội lại bằng nước trong. Cuối cùng, thoa một chút cao thơm này lên toàn thân.” Phương Dao từ tốn chỉ dạy từng bước.

“Ừm, con hiểu rồi.” A Chính đứng bên cạnh thau tắm, cúi đầu, ngón tay xoắn chặt vạt áo, thẹn thùng liếc nhìn mẫu thân. “Mẫu thân, người có thể lánh mặt một lát chăng? Con muốn tự tay làm.”

Phương Dao nhướn mày: “Con quả thực có thể tự mình làm được sao?”

“Được mà.” A Chính gật đầu quả quyết.

Con đã lớn khôn, sao có thể để mẫu thân nhìn thấy thân thể trần trụi này? Con nhất định có thể tự mình hoàn tất việc tắm gội.

“Được thôi.”

Phương Dao rất tôn trọng lòng tự tôn của con, liền dựng bình phong ngăn đôi hai thùng nước. A Chính dùng thùng phía trong, còn nàng thì ở ngoài giúp A Viên tắm rửa.

A Chính cởi hết y phục, chui vào thùng nước nóng nghi ngút hơi, cảm giác toàn thân được bao bọc bởi nước ấm thoải mái vô cùng.

---

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 227: ---