Phương Dao đứng dậy mang đến một chiếc khăn tắm, đặt vào tay A Chính.
A Chính nhận khăn xong, định lau khô người, không ngờ lại giẫm phải vũng nước đọng. "Rầm!" một tiếng, cả người cùng thùng nước và bình phong đổ nhào xuống đất, nước tắm văng tung tóe khắp phòng.
Nằm sống soài giữa bình phong vỡ tan tành, đầu vùi vào gối, trong lòng A Chính chỉ còn mỗi một ý nghĩ tuyệt vọng...
Thôi rồi... bị mẫu thân thấy m.ô.n.g mất rồi, hu hu hu...
A Chính buồn bã ngồi trên giường, quay mặt vào góc tường. Cậu bé đã giữ nguyên tư thế đó suốt nửa canh giờ, không hề nhúc nhích.
"Ca ca, bị thấy m.ô.n.g thì có gì đáng bận tâm đâu."
A Viên ngồi bên cạnh, hết lời an ủi: "Dù sao thì m.ô.n.g huynh với m.ô.n.g muội cũng chẳng khác biệt là bao. Mẫu thân nhìn m.ô.n.g muội rồi chẳng phải cũng y hệt như nhìn huynh sao? Huống hồ người nhìn là mẫu thân, đâu phải là người ngoài. Lúc mẫu thân tắm cho muội, còn kỳ cọ cho muội nữa mà."
A Chính vẫn ngồi trơ trơ như pho tượng, chẳng nghe lọt lấy một lời, chỉ khẽ khẽ hít mũi, vẻ mặt vô cùng ảo não.
Phương Dao liếc nhìn A Chính đang úp mặt vào tường và A Viên đang nói không ngừng, chỉ thấy lòng dâng lên ý cười.
Mới năm sáu tuổi mà đã biết xấu hổ đến nông nỗi này ư?
"Hai đứa có muốn nghe chuyện kể trước lúc nghỉ ngơi không?"
Phương Dao hạ thấp ánh đèn, tay cầm quyển truyện rồi trèo lên giường nằm xuống. A Viên lập tức nhào vào lòng mẫu thân, rúc rích như mọi khi. A Chính thì đang giằng co giữa việc bị mẫu thân thấy mình trần truồng và tò mò muốn nghe truyện, nhất thời chẳng thể quyết định.
Trong khi đó, Phương Dao đã bắt đầu kể, câu chuyện nàng chọn hôm nay dường như thú vị hơn mọi bận.
A Chính dần bị cuốn vào câu chuyện, lặng lẽ xoay người chui vào trong chăn, khoác tấm chăn mỏng, lết từng chút một đến bên cạnh Phương Dao, rồi từ mép chăn thò đầu ra ngoài.
Phương Dao đang kể chuyện, thấy A Chính cuối cùng cũng chịu qua liền tiện tay ôm cả hai hài tử vào lòng.
Tiếng kể chuyện của mẫu thân dịu dàng, nhẹ nhàng hơn mọi ngày, tựa âm thanh của gió xuân phơ phất. A Chính rúc trong vòng tay mẫu thân, bao nhiêu ngượng ngùng trong lòng cũng dần được vỗ về.
Trong sách truyện của nhân tộc, hồ yêu như chúng thường bị mô tả là loài xảo quyệt, yêu mị, giỏi mê hoặc lòng người. Nhưng thực tế là hồ ly vốn là một chủng tộc vô cùng thủy chung, một khi đã xác định bạn đời, suốt đời tuyệt đối không lìa xa, cho đến khi một người mất đi, người còn lại sẽ nguyện tự tận theo sau.
Từ nhỏ, chịu ảnh hưởng từ phụ thân cùng chư vị tộc nhân, A Chính đã hình thành một tín niệm vững chắc rằng chỉ có bạn đời tương lai mới có thể nhìn thấy thân sau của mình, đuôi của nó cũng chỉ dành riêng cho người ấy mà thôi.
Thế nhưng...
A Chính ngước nhìn Phương Dao mang đôi mắt và hàng chân mày giống hệt mình, rồi nhẹ nhàng gối cằm lên cánh tay mẫu thân.
Dù sao nàng cũng là mẫu thân của chúng, mà bản thân chúng thì vẫn còn nhỏ, chắc hẳn cũng không sao cả.
Bảy tám ngày trôi qua, cây cối thêm xanh tươi, điểm xuyết tầng tầng lá biếc, xuân ý ngập tràn.
Khi cây linh trà trong viện bắt đầu chớm nụ, các lứa đệ tử cùng tán tu đầu tiên tham gia đại hội tuyển chọn đã lũ lượt tề tựu tại Linh Tiêu Tông.
Cả sơn môn theo đó mà thêm phần náo nhiệt.
Trời cao chẳng ngớt bóng dáng tu sĩ ngự phong mà đến, trước trận pháp truyền tống, dòng người nối tiếp nhau không dứt.
Với thân phận đại đệ tử thủ tọa, Phương Dao cũng chẳng có lấy một khắc rảnh rỗi. Nàng theo chân sư phụ Ngu Vọng Khâu đi tiếp đón các vị chưởng môn, trưởng lão từ khắp các môn phái, suốt mấy ngày liền bận rộn đến mức hiếm khi thấy bóng dáng.