Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 232

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Một loạt tính toán liên miên của Tô Minh Họa làm A Viên nghe đến choáng váng cả đầu, nhưng đến đoạn nghe nói có thể kiếm hơn trăm linh thạch một ngày, lòng nó liền động.

Với nó, việc luyện đan không hề hao tốn chút khí lực nào, một ngày sáu bảy lò đan dễ dàng như trở bàn tay.

" Nhưng chúng ta luyện nhiều Thanh Tâm Đan như vậy liệu có bán hết được không?" A Viên vẫn còn đôi phần nghi hoặc.

"Đương nhiên là bán được!"

Tô Minh Họa vô cùng tự tin, hiện nay Linh Tiêu Tông là nơi náo nhiệt nhất trong vòng ngàn dặm quanh đây, mấy ngày này thành trấn dưới chân núi người người tấp nập như mắc cửi, nếu không thì nàng ta cũng chẳng nảy ra ý định bày sạp buôn bán.

"Thế nào? Có muốn cùng làm không?" Tô Minh Họa hỏi.

A Viên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Muốn, muốn, muốn."

Thấy A Viên đã gật đầu đồng ý, Cảnh Úc cũng bắt đầu mời gọi A Chính: "Khắc họa trận phù cũng kiếm chác chẳng kém bán dược là bao, hơn nữa chi phí lại còn rẻ hơn nhiều. Giấy trận phù chỉ tốn chút ít linh thạch, như Phù Giảm Trọng lần trước con vẽ cho nhị sư huynh ấy, một tấm cũng bán được năm linh thạch.”

"Nhiều vậy ư?"

A Chính mắt tròn xoe, thầm nghĩ nếu nó khắc họa mười tấm, chẳng phải linh thạch tiêu xài cả tháng cũng đã đủ rồi ư?

"Vậy khi nào chúng ta bắt đầu bày sạp ạ?"

Hai đứa trẻ ham mê tiên đạo đã bắt đầu mơ mộng tới cảnh ngồi trên núi vàng biển bạc, cuộn mình trong núi linh thạch. Tô Minh Họa vỗ vỗ vạt áo, bật dậy: "Chờ ta thu xếp đồ đạc xong thì lập tức xuất phát."

Chỉ còn ba ngày nữa là đến đại hội tỷ thí của tông môn.

Thành trấn dưới chân núi Linh Tiêu Tông đã chật kín người, ba ngày này dù có chuyên tâm khổ luyện cũng chẳng thể thay đổi được kết quả, nên đa phần đệ tử trong tông đều nghĩ giống nhau, nhân lúc náo nhiệt này ra ngoài buôn bán chút ít, hoặc kết giao bằng hữu ăn uống du ngoạn, thư thái tinh thần một phen.

Tô Minh Họa và Cảnh Úc dẫn hai đứa trẻ đi dọc từ đầu phố đến cuối ngõ hẻm, phát hiện chỗ nào có khoảng trống đều đã bị tu sĩ các phái chiếm lấy, thực sự không tìm được chỗ đặt chân nào.

Đúng lúc đó, bên cạnh có một nội môn đệ tử của Linh Tiêu Tông nhận ra Tô Minh Họa và Cảnh Úc, thấy hai người đang tìm chỗ bày sạp, bèn vội vàng đứng dậy vẫy tay gọi: "Sư tỷ, đến đây bày đi, chỗ của ta tốt lắm, buôn bán rất chạy."

"Không cần đâu, ngươi xê dịch sang bên một chút, chúng ta cứ chen chúc một chút là được."

Tô Minh Họa giữ vững nguyên tắc "chen là có chỗ”, cuối cùng cũng dành được một khoảng trống để đặt sạp, bày đan dược và trận phù lên.

Để tiết kiệm diện tích, Tô Minh Họa và Cảnh Úc mỗi người ôm một đứa trẻ vào lòng, an tọa bày hàng. Hai đứa trẻ lần đầu tiên trải nghiệm chuyện buôn bán bày sạp, cảm thấy vô cùng lạ lẫm, cùng các sư thúc cất tiếng rao hàng.

Tô Minh Họa: "Lại đây xem, đan dược trận phù hạ giá đây!"

A Viên: "Hạ giá đây!"

Cảnh Úc: "Đảm bảo chất lượng, mua nhiều giảm giá!"

A Chính: "Giảm giá!"

Tiếng rao mời hòa cùng giọng trẻ thơ ngây ngô khiến người nghe khó mà không chú ý. Rất ít ai mang theo trẻ con ra bày sạp như vậy, lại thêm hai huynh muội này đáng yêu, ngồi ngoan ngoãn trong lòng người lớn chẳng khác gì tiểu đồng bước ra từ bức tranh Tết, thu hút không ít khách nhân nán lại dừng chân.

Đáng tiếc thay, khi họ nhìn thấy trên sạp chỉ bày mấy loại đan dược phổ biến cùng vài tấm trận phù thô sơ, chỉ đành lắc đầu quay lưng rời đi.

Nửa canh giờ trôi qua mà vẫn chưa bán được món hàng nào.

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 232