Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 237: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Chừng một nén nhang trôi qua, Tịch Trí Nguyệt trừng to hai mắt nhìn A Viên lần lượt đưa tới ba bình đan dược: Dịch Dung Đan, Giải Độc Đan và Hoàn Linh Đan.

“Vị tỷ tỷ kia, tổng cộng là...”

A Viên việc tính toán không giỏi lắm, bèn ngoảnh đầu nhìn sang Tô Minh Họa. Tô Minh Họa tính toán xong xuôi, đáp: “Một trăm năm mươi sáu linh thạch.”

Tịch Trí Nguyệt tỉ mỉ kiểm tra từng bình đan, thấy viên nào viên nấy đều tròn trịa đầy đặn, không hề tạp chất, đan hương nồng đậm, phẩm chất đều đạt thượng thừa.

Nàng khẽ phồng má, sắc mặt có chút khó coi. Toàn bộ quá trình luyện đan của A Viên nàng đều nhìn thấy rõ ràng, thủ pháp thuần thục, tốc độ thần tốc. Điều khiến người ta khiếp sợ hơn cả là nó luyện liên tục nhiều lò đan như vậy mà tinh thần vẫn không hề suy suyển, căn bản không cần nghỉ ngơi để khôi phục linh khí.

Sắc mặt Tịch Trí Nguyệt từ kiêu căng dần chuyển sang vẻ ngưng trọng. Linh Tiêu Tông lại có một cao thủ đan đạo đến vậy, tu vi lại là cảnh giới Luyện Khí giống nàng, tuổi tác xem chừng còn nhỏ hơn cả nàng, quả thực là một đối thủ đáng sợ.

A Viên lại chẳng hay trong lòng Tịch Trí Nguyệt đang toan tính gì, chỉ hỏi: “Ngươi còn muốn mua thêm gì nữa không?” Nó đã nhìn ra tỷ tỷ này quả thực rất dư dả, bèn nhân cơ hội mời chào thêm vài món: “Muốn mua phi hành hồ lô không? Đây là chiếc cuối cùng còn sót lại đó.”

Tịch Trí Nguyệt nhìn theo hướng A Viên chỉ, thấy ở một góc có một chiếc hồ lô hình con ong, cho tới giờ vẫn chưa ai để mắt tới.

A Viên tiện tay truyền linh khí vào, chiếc hồ lô ong mật tức thì phóng to, lơ lửng giữa không trung: “Có thể cưỡi thử.”

Tịch Trí Nguyệt nhíu mày, kỳ vật này là thứ gì vậy? Đôi cánh kia tựa hồ được làm từ vải trải giường?

Lần đầu nhìn thấy quái dị, song ngẫm kỹ lại, trong cái quái dị ấy lại tiềm ẩn chút thú vị. Vốn bản tính hiếu kỳ với những vật mình chưa từng trông thấy, Tịch Trí Nguyệt hỏi: “Hồ lô này giá bao nhiêu linh thạch?”

“Hai...”

A Viên vừa giơ hai ngón tay lên, còn chưa kịp nói ra chữ “trăm” thì Tịch Trí Nguyệt đã nhướng mày, cất giọng sang sảng: “Hai ngàn linh thạch? Được thôi, ta nhận.”

Một kiện pháp khí phi hành dành cho hai người, hai ngàn linh thạch quả thực có chút đắt đỏ, song với nàng, giá ấy cũng chỉ như nửa tháng tiền tiêu vặt mà thôi.

Hai ngàn linh thạch!

Hai hài tử nhìn nhau trân trối, sắc thái biểu cảm từ kinh ngạc chuyển dần sang hưng phấn tột độ. Vật do chính bọn chúng tự tay làm ra, vậy mà lại bán được giá cao đến thế!

A Viên chẳng chút khách sáo nhận lấy hai ngàn linh thạch chất cao như một ngọn núi nhỏ. Tô Minh Họa và Cảnh Úc đứng bên cạnh ngây người, hoàn toàn không ngờ đơn hàng lớn nhất trong ngày lại là chiếc hồ lô ong mật do hai hài tử kia tạo ra.

Cảnh Úc nhìn mấy chồng phù trận trước mặt hắn hầu như chưa bán được tấm nào, khiến hắn không khỏi trầm tư suy ngẫm về thế sự.

Thẩm mỹ và quan niệm tiêu dùng của đám tiểu bối hiện tại quả thực khó bề lĩnh hội được.

A Chính nhìn thấy khí chất kiêu ngạo bức người cùng động tác ném linh thạch phóng khoáng của tỷ tỷ kia, cảm thấy có chút quen mắt, không khỏi cất lời hỏi: "Ngươi có phải người họ Tịch?"

"Sao ngươi biết?" Tịch Tri Nguyệt kinh ngạc nhướn mày, rồi lại có chút đắc ý. "Xem ra ngươi cũng từng nghe qua đại danh của ta rồi."

Cũng không hẳn là vậy.

"Vậy ngươi có quen Tịch Tri Nam không?" A Viên hỏi.

"Ồ, đó là biểu ca của ta."

Hai đứa trẻ bừng tỉnh đại ngộ, hoàn toàn không lấy làm bất ngờ.

---

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 237: ---