Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 239: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Không sai! Nếu thật sự kết thân, hai bảo bối của ta lại phải nhận Viên Thành Tú làm cha kế ư? Kẻ đó nào xứng!

"Ngu huynh, mong huynh thứ cho ta thẳng lời." Viên Hạc từ tốn đáp, "Phàm nhân sao có thể xưng là đạo lữ? Dao Nhi vừa mới đột phá Nguyên Anh, tiên đồ rộng mở, đường tu đạo hãy còn dài, một kẻ phàm tục sao có thể xứng đôi cùng nàng?"

Viên Hạc rõ ràng đã chuẩn bị từ trước, lời lẽ hết sức chu toàn: "Về phần hai đứa nhỏ, tạm thời cứ để trong tông môn nuôi dưỡng, việc này ta thấy có thể dàn xếp ổn thỏa. Chờ thêm vài năm, đến khi hai đồ tôn của huynh trưởng thành rồi mới để Phương Dao chính thức gả sang Kim Dương Tông chúng ta."

Người ngập ngừng một thoáng, lại dường như đã hạ quyết tâm, chắp tay cười khổ nói tiếp:

"Nếu thật sự không được thì để con ta vào Linh Tiêu Tông làm rể cũng không sao."

Ngu Vọng Khâu bất giác nhướng mày.

Ngu Vọng Khâu và Viên Hạc quen biết đã nhiều năm, Viên Hạc vốn là chưởng môn một tông, tính tình ngạo mạn. Mấy năm gần đây, từ sau khi thu được Khúc Trường Lăng mang đơn linh căn lại càng kiêu ngạo, không xem các tông môn khác ra gì.

Vậy mà hôm nay, chỉ để cầu thân với Linh Tiêu Tông, lời lẽ lại khiêm nhường đến thế, thậm chí chuyện để Viên Thành Tú ở rể cũng có thể chấp nhận, điều này thật nằm ngoài dự liệu của Ngu Vọng Khâu.

"Vì sao đột nhiên lại muốn thành đạo lữ với Dao Nhi nhà ta?" Ngu Vọng Khâu hơi nhíu mày, mang theo vài phần khó hiểu.

Viên Hạc khẽ thở dài, thành khẩn thưa rằng: "Ngu huynh, không giấu gì huynh, Viên mỗ chỉ có một đứa con trai độc nhất này, nay cũng đã đến tuổi thành gia. Hai năm qua, đến trong mộng ta cũng mong sớm có cháu ẵm cháu bồng. Ta đã vì nó mà tuyển chọn không ít tiểu thư thế gia danh môn, song nó lại chẳng ưng ý ai, một mực kiên quyết rằng không ai sánh bằng Phương Dao. Bất đắc dĩ, ta đành cả gan đến đây, mong huynh đừng vì thế mà trách cứ."

Lời nói chân thành, mang vài phần tâm ý thật lòng.

"Huynh đệ xem, hai tông môn chúng ta đều là kiếm tông, mấy năm nay tuy có tranh giành thi đua, nhưng nào có kết thù kết oán? Thành Tú là cốt nhục của ta, còn Dao Nhi lại được huynh thương yêu như con ruột thịt. Nếu duyên lành lần này thành tựu, chẳng phải từ nay hai tông môn chúng ta sẽ hóa thành người một nhà sao? Giao hảo hai bên thêm gắn bó, đệ tử có thể thường xuyên qua lại luận đạo, tình nghĩa càng thêm khăng khít, há chẳng phải là chuyện tốt đẹp vẹn toàn?"

Lời này quả nhiên khiến Ngu Vọng Khâu d.a.o động.

Hai tông môn kiếm tu thực lực tương đương, môn đăng hộ đối, kết thân đúng là chuyện đại lợi mà không hề có hại. Về phần Tạ Thính, ông ta cũng không rõ lắm, chỉ là một phàm nhân, nào đáng để bận tâm. Điều ông ta băn khoăn nhất chính là hai đứa trẻ A Chính và A Viên.

Nhưng Viên Hạc sớm đã tính đến điều này, đề nghị tạm định hôn sự, đợi vài năm nữa hai đứa trẻ lớn khôn, Phương Dao không cần tự tay nuôi dạy chúng nữa thì mới cử hành đại lễ.

Kế sách này quả thực không tồi, đối với hai đứa trẻ cũng không quá gây ảnh hưởng nghiêm trọng.

Ngu Vọng Khâu nghĩ đến đây, hơi gật đầu, chậm rãi nói: "Việc này để ta cân nhắc kỹ lưỡng thêm, hơn nữa cũng phải hỏi ý Dao Nhi trước đã. Hiện nay đại hội tông môn cận kề, chuyện hôn sự hãy đợi sau rồi bàn tiếp."

Tô Minh Họa nghe đến đây lòng đã nguội lạnh hơn phân nửa, còn tâm trí nào mà dâng trà, trao lễ nữa. Lập tức quay mình bỏ chạy, muốn tìm đại sư tỷ để gấp rút báo tin.

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 239: ---