Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 244

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Mà ở bên cạnh, A Chính và Cảnh Úc mỗi người ôm một món pháp khí hình bí ngô, tay cầm d.a.o khắc, chuyên chú khắc trận văn lên chúng.

"Chỉ là pháp khí biết tự tết tóc thôi ư? Có gì mà thần kỳ cho cam?"

"Chúng ta ai mà chẳng biết tết tóc, bỏ ra hai trăm linh thạch để mua món đồ này quả thực chẳng đáng một xu."

Một vài tu sĩ bị thu hút mà dừng chân tại quầy, chiêm ngưỡng một hồi, rồi phát hiện đây chẳng qua chỉ là một món pháp khí hỗ trợ tết tóc. Giá cả lại không hề rẻ, liền dần dần đánh mất hứng thú.

Hiếm hoi lắm mới có một nữ tu xiêu lòng định mua về trải nghiệm, song đã bị bằng hữu bên cạnh ngăn lại: "Ngươi muốn kiểu tóc nào, ta tết cho ngươi chẳng phải tiện hơn sao, việc gì phải tốn công mua vật này?"

Sau một hồi rao bán đến khan cả tiếng mà vẫn chẳng bán nổi lấy một món, Đỗ Hàn Sơn và A Viên đành ngậm ngùi đưa mắt nhìn nhau, một kẻ thì thay đổi đến hơn ba mươi kiểu tóc, người kia lại hô hào đến nỗi giọng đã khàn đặc, đành bất lực câm nín.

Thấy việc buôn bán ảm đạm, A Chính và Cảnh Úc cũng ngừng tay, nghiêng đầu hỏi: "Vậy chúng ta còn tiếp tục khắc nữa chăng?"

Đỗ Hàn Sơn vò đầu bứt tóc, giọng đầy vẻ thất vọng mà thầm thì: "Thật kỳ lạ thay, một pháp khí tiện lợi như vậy mà chẳng mấy ai muốn mua?" Lúc này A Viên dần dà hiểu ra, dường như ngoại trừ mẫu thân nó thì số người không biết tự tết tóc trong giới tu tiên thực sự quá ít ỏi, bởi vậy mà pháp khí này cũng chẳng thể xem là vật thiết yếu.

A Viên chợt nhớ đến hôm nọ lúc nó vô ý bị pháp khí tết tóc làm cháy hỏng, đầu tóc xoăn tít tựa tiểu quái, vậy mà không hề có ai chê cười, ngược lại ai nấy đều khen mái tóc xoăn của nó rất đặc biệt.

Nó bèn hỏi Đỗ Hàn Sơn.

Hắn gãi mặt, ngập ngừng đáp: "Ngươi đang nói đến thứ đó ư? Ấy là sản phẩm lỗi, là do ta đã lỡ khắc sai một chi tiết trận văn."

A Viên bỗng nảy ra ý, đề nghị: "Hay là thử bán phế phẩm lỗi ấy xem?"

Dù bản thân nó không ưa tóc xoăn, song lại cảm thấy kiểu tóc ấy có lẽ sẽ thu hút hơn những kiểu tết tóc thông thường.

"Chi bằng cứ thử một phen."

Biến pháp khí tết tóc thành pháp khí uốn tóc, kỳ thực chỉ cần tinh chỉnh một chút trận văn là đã hoàn thành, đối với Đỗ Hàn Sơn mà nói, đây cũng không phải là việc gì quá khó khăn. Dù sao nếu không thử cứu vãn, thì hơn ba trăm pháp khí tết tóc hắn đã chế tạo ra, chẳng phải đều hóa thành phế phẩm vô dụng hay sao?

Thế là chẳng bao lâu sau, khẩu hiệu quảng bá đã liền biến đổi thành: "Mau tới xem, mau tới xem! Pháp khí uốn tóc mới ra lò, uốn xoăn tự nhiên, không làm tổn hại da đầu! Chỉ cần hai trăm linh thạch, Tàng Cơ Các đảm bảo, chỉ độc nhất vô nhị tại đây!"

Đỗ Hàn Sơn nhìn đám đông tu sĩ bị lời rao hấp dẫn mà ngoảnh đầu nhìn lại, tay cầm pháp khí uốn tóc đã được tinh chỉnh trận văn, thấp giọng hỏi A Viên: "Chuẩn bị xong chưa?"

A Viên kiên định gật đầu đáp: "Ưm!" Ánh mắt nàng ánh lên vẻ quyết tâm. Vì kiếm tìm linh thạch, nó cam nguyện để mái tóc xoăn một lần nữa.

Sau khi vang lên một tiếng "bụp", Đỗ Hàn Sơn tháo pháp khí uốn tóc xuống. Mái tóc vốn mềm mượt suôn thẳng của A Viên lập tức biến thành từng lọn xoăn nhẹ nhàng, mềm mại, từng lọn tung tăng bật lên đầy sức sống.

A Viên đưa bàn tay nhỏ bé khẽ chạm vào mấy lọn tóc xoăn. Những lọn tóc ấy càng thêm đàn hồi, dưới ánh mặt trời phản chiếu vẻ bóng mềm mại. Ngay cả phần mái trước trán và những sợi tóc mai hai bên cũng bị uốn xoăn, ngoan ngoãn cuộn sát lấy trán và thái dương, phối hợp với đôi mắt to tròn trong suốt tựa nước mùa thu, khiến nó trông chẳng khác gì một tiểu cừu mềm mại, đáng yêu.

Các nữ tu đi ngang qua đều không khỏi dừng bước, ánh mắt sáng tựa sao sa.

Một tiếng cảm thán cất lên: "Trời ạ, tiểu hài này thật đáng yêu biết bao!"

"Kiểu tóc xoăn này trông thật tự nhiên!"

Lập tức, một nữ tu vội vã chạy tới trước quầy của bọn họ, hỏi dồn: "Pháp khí uốn tóc này giá bao nhiêu linh thạch vậy?"

Đỗ Hàn Sơn bị sự nhiệt tình của nữ tu làm cho giật mình, vội vã đáp: "Hai trăm."

"Cho ta một cái!"

"Ta cũng muốn thêm một cái nữa!"

Các nữ tu ngày càng trở nên náo nhiệt, pháp khí uốn tóc đã bán sạch ngay tại chỗ.

A Viên và Đỗ Hàn Sơn không ngờ thứ này lại được hoan nghênh đến thế, vừa mừng vừa kinh ngạc, hí hửng thu linh thạch. Trong khi đó, A Chính và Cảnh Úc lại cúi đầu cắm cúi khắc trận văn, lưỡi đao trong tay mài đến mức suýt tóe lửa, không ngừng nghỉ.

Chỉ trong vòng hai canh giờ ngắn ngủi, ba trăm pháp khí uốn tóc đã được bán sạch, không còn sót lại lấy một cái.

Đêm đó, Đỗ Hàn Sơn hưng phấn đến mức trằn trọc suốt đêm chẳng tài nào chợp mắt. Hắn gấp rút chế tạo thêm hơn một trăm món nữa, và sáng sớm hôm sau đã hẹn với Cảnh Úc cùng hai đứa trẻ tiếp tục vừa khắc vừa bán.

Vừa đặt chân đến quầy, cả bọn đã thấy vô số tu sĩ vây kín chật nêm cối, tất cả đều tề tựu vì pháp khí uốn tóc.

Ngày hôm qua bọn họ bán đắt như tôm tươi, tuy đã có vài tu sĩ bắt chước chế ra loại tương tự để bán, song khách nhân vẫn chỉ tin tưởng dùng pháp khí của bọn họ, từ sớm đã tề tựu xếp hàng chờ mua.

Đỗ Hàn Sơn hiểu rõ việc kinh doanh này chẳng thể kéo dài mãi, chỉ định nhân lúc còn đang đắt hàng mà kiếm một khoản, bán hết số hơn trăm món còn lại là sẽ dừng lại.

Tốc độ khắc trận văn không sao đuổi kịp tốc độ tiêu thụ. A Viên đã không cần làm mẫu quảng bá nữa, mà bị ép phải gia nhập đội ngũ khắc trận để tăng sản lượng. Than ôi... kiếm tìm linh thạch thật chẳng dễ chút nào!

Vừa phải luyện đan, vừa phải khắc trận văn, lại còn phải hy sinh mái tóc để uốn thành lọn xoăn. Cuộc đời đúng là lắm gian nan!

A Viên thầm cảm khái sâu sắc trong lòng, thế nhưng khi thấy từng túi linh thạch lớn nhỏ chồng chất trước mặt, bàn tay nhỏ nhắn cầm khắc đao chợt nhanh đến mức chỉ còn thấy tàn ảnh.

Cầu mong những ngày bận rộn vất vả như thế này sẽ đến nhiều thêm nữa đi!...

Một lúc sau, Tịch Tri Nam đến viện của biểu muội để lấy đan dược, song lại chẳng gặp được nàng.

Nghe gia nhân bẩm báo biểu muội đã xuống núi dạo chợ, Tịch Tri Nam đành ngồi chờ trong viện. Chẳng bao lâu sau, Tịch Tri Nguyệt trở về, trên tay ôm một pháp khí hình cầu bằng gỗ trông chẳng khác gì trái bí lớn cồng kềnh. Mái tóc toàn những lọn xoăn của nàng cứ lắc lư theo từng bước chân.

Tịch Tri Nam cau mày nhìn biểu muội, vẻ mặt đầy ghét bỏ: "Nửa năm chẳng gặp, sao ngươi lại biến thành kẻ tóc xoăn thế này?"

Tịch Tri Nguyệt liếc xéo hắn một cái đầy vẻ khinh thường, đoạn đưa tay vuốt mái tóc mới uốn: "Ngươi biết gì mà nói! Đây chính là kiểu tóc thịnh hành nhất hiện nay đó. Pháp khí uốn tóc kia, muốn mua cũng chẳng dễ dàng chút nào đâu!"

Tịch Tri Nam chẳng màng đến những món đồ trang sức hay kiểu tóc thịnh hành của nữ nhân, chỉ cất lời hỏi: "Vật phẩm mẫu thân ta nhờ ngươi mang đến đâu?" Tịch Tri Nguyệt ung dung đặt pháp khí làm đẹp tóc xuống bàn, rồi mới từ túi trữ vật lấy ra một bình đan dược, ném cho hắn: "Đan dược này chỉ có thể khiến yêu tộc và bán yêu hiện nguyên hình, đối với nhân tu thì hoàn toàn vô hiệu."

Nàng lại tỏ vẻ nghi hoặc, hỏi: "Ngươi lấy thứ này làm chi? Chẳng lẽ Linh Tiêu Tông thật sự có yêu tộc ẩn mình ư?"

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 244