"Ồ, thì ra là vậy." A Chính hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của muội muội.
Phương Dao im lặng chấp thuận, lý do này còn dễ hiểu hơn lời nàng định bày tỏ.
Cùng lúc đó, chưởng môn Diễn Nguyệt Tông an tọa bên cạnh Ngu Vọng Khâu cũng cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
Ông ta đảo mắt nhìn quanh chư vị chưởng môn.
Linh Tiêu Tông, Kim Dương Tông, Đan Hà Tông, Vạn Pháp Môn, Tàng Cơ Các, Tuyệt Âm Tông... mỗi tông phái đều là những cường giả có địa vị trong Tiên Minh.
Từ sau khi ông ta gặp tai ương, kinh mạch bị tổn thương, tu vi chững lại ở sơ kỳ Đại Thừa không thể tiến thêm, Diễn Nguyệt Tông cũng từ đó mà sa sút, nay đệ tử vỏn vẹn chưa đầy trăm người. Ông ta lấy gì mà ngồi ngang hàng với chư vị chưởng môn đại tông?
Thậm chí khi được tiểu đệ tử dẫn đến ngồi cạnh Ngu Vọng Khâu, ông ta còn tưởng người ta sắp xếp lầm vị trí.
Ngu Vọng Khâu nhận thấy nỗi bất an của ông ta, liền thân thiết bắt chuyện, trong lời nói tràn ngập sự cảm kích vì đệ tử của Diễn Nguyệt Tông đã kịp thời ra tay cứu giúp Thủ Chuyết, lại đưa người về Linh Tiêu Tông.
Thì ra là vì chuyện này...
"Ngu chưởng môn quá khen rồi, đó chẳng qua chỉ là việc nhỏ nhặt mà thôi." Chưởng môn Diễn Nguyệt Tông nghe vậy thì khiêm tốn đáp lại.
Khi đó, đệ tử trong tông phát hiện Thủ Chuyết hôn mê bất tỉnh, thoi thóp bên ngoài thành. Thương tích trên người nhìn qua đã rõ là do yêu tộc gây nên, lập tức mang người về tông môn chữa trị.
Bọn họ lúc đó cũng không biết thân phận của Thủ Chuyết, mãi đến khi thấy thanh kiếm Vạn Quân hắn mang theo bên người, chưởng môn Diễn Nguyệt Tông mới nhận ra hắn là đệ tử của Linh Tiêu Tông.
Kỳ thực bất kể đối phương là tu sĩ thuộc tông môn nào, ông ta đều sẽ mau chóng ra tay tương trợ. Dù sao khi đối mặt với dị tộc như yêu tộc hay tín đồ U Minh, tu sĩ nhân tộc tự nhiên sẽ chung lòng, kề vai sát cánh trên cùng một chiến tuyến.
"Chỉ là tiện tay giơ giúp một cái của các hạ lại cứu được mạng sống của đệ tử ta. Linh Tiêu Tông ta chẳng biết lấy gì báo đáp ân tình này. Về sau nếu quý tông gặp phải khó khăn, chớ ngại ngần mở lời với Linh Tiêu Tông."
Ngu Vọng Khâu long trọng tuyên bố.
Trong lúc hai người trò chuyện, đại hội đã khai mạc thuận lợi. Một đệ tử của Tuyệt Âm Tông không thể nén lòng thêm nữa, là người đầu tiên bước lên lôi đài, hỏi các đệ tử bên dưới xem ai tự nguyện làm đối thủ của mình.
Đại hội tỷ thí lần này áp dụng thể thức tự do giao đấu, chỉ cần tu vi không chênh lệch quá nhiều, hai bên tự nguyện liền có thể trở thành đối thủ, cứ thế giao chiến cho đến khi không còn ai dám tiến lên khiêu chiến lôi chủ. Kẻ trụ lại trên lôi đài sau cùng chính là người thắng cuộc.
Cách đánh này tất nhiên sẽ bất lợi cho người ra sân trước, bởi các đệ tử có thực lực mạnh mẽ thường sẽ chờ đến cuối cùng mới ra trận.
Nhưng xuất chiến sớm cũng có ưu điểm riêng, những người ra sân trước phần lớn thực lực còn non kém, có thể tranh thủ giành được một hai trận thắng. Về sau, người trấn giữ lôi đài càng lúc càng cường hãn, lúc đó mới lên đài e rằng chưa kịp thi triển chiêu thức đã bị đánh bại, ngay cả cơ hội lộ diện cũng không có. Đại hội tỷ thí đã tổ chức nhiều năm, mọi người sớm đã quán triệt đạo lý này.
Đệ tử Tuyệt Âm Tông kia tu vi vỏn vẹn Kim Đan sơ kỳ, lên sân đầu tiên cũng chỉ là để thăm dò tình hình.
Linh Tiêu Tông lần này là chủ sự của đại hội, trận đầu tiên trên lôi đài đương nhiên để đệ tử Linh Tiêu Tông ứng chiến là hợp tình hợp lý nhất.