“Ta không nhận ra.” Tô Minh Họa lắc đầu đáp.
Mỗi năm trong Đại hội tỷ thí đều xuất hiện vài tán tu có thực lực cường hãn. Đệ tử tông môn được truyền thừa chính thống, chiêu thức còn dễ đoán định, trái lại những tán tu không rõ lai lịch, theo đuổi đường lối quỷ dị lại càng khó đối phó hơn.
Tán tu kia chiêu pháp hung mãnh, chưa đến mấy hiệp đã chiếm cứ thượng phong, một chưởng thẳng thừng giáng vào n.g.ự.c vị thể tu nọ.
Chỉ thấy lồng n.g.ự.c của vị thể tu kia bị ép đến biến dạng, chính giữa n.g.ự.c in hằn một dấu bàn tay xanh đen lõm sâu, m.á.u tươi phun trào, tức khắc ngất lịm tại chỗ. Thủ đoạn thật ác độc!
Phương Dao khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
“Rắc!” Một tiếng vang giòn giã chợt kéo nàng trở về hiện thực.
Nàng cúi đầu nhìn theo tiếng động, chỉ thấy A Viên đang cầm một quả hồ đào tím đưa lên miệng cắn. Chỉ qua đôi mắt nhắm hờ của nó cũng đủ thấy nó đã dùng lực mạnh nhường nào. Quả hồ đào bị nó cắn vỡ làm đôi, ánh mắt nó sáng lên đôi chút, bàn tay nhỏ bé liền moi lấy hạt bên trong mà thưởng thức.
A Chính thấy muội muội ăn hồ đào ngon lành liền bắt chước dùng răng cắn, nhưng cắn hai ba bận vẫn không vỡ.
“Để ta làm cho.” A Viên cầm lấy quả hồ đào từ tay ca ca, đưa lên miệng cắn nhẹ một tiếng, vỏ hồ đào tức khắc tách đôi. Nó đưa quả hồ đào còn vương chút nước bọt trả lại cho ca ca: “Xong rồi đó.”
A Chính cũng không hề chê bẩn, chỉ tiện tay dùng ống tay áo lau sơ qua rồi bóc vỏ ăn lấy phần hạt bên trong.
Phương Dao: “...” Răng của lũ trẻ này quả nhiên thật cường tráng.
Trên bàn có bày không ít trái cây và hạt khô dùng để chiêu đãi khách khứa, hai đứa trẻ lại chẳng màn đến trận đấu, chỉ chuyên tâm vào việc ăn uống.
Tô Minh Họa thấy hai nhóc con thích ăn hạt khô, liền mang ngay khay hoa quả từ bàn mình sang cho chúng. Chúc Văn Nguyệt thấy tiểu sư đệ Khúc Trường Lăng không giống những đứa nhỏ đồng lứa, không hề đụng đến mâm trái cây trên bàn mà chỉ ngoan ngoãn ngồi quỳ, bèn cất lời hỏi: “Tiểu sư đệ, ngươi không dùng gì sao?”
“Không cần.”
Khúc Trường Lăng liếc nhìn những món điểm tâm và hạt khô tinh xảo mà Linh Tiêu Tông chuẩn bị, song chẳng chút khẩu vị.
Hai hôm nay ta không rõ là do lạ chỗ hay nguyên nhân nào khác, bụng cứ luôn khó chịu.
Chúc Văn Nguyệt đã quen với sự chững chạc và ít lời của hắn, bèn nghiêng đầu hỏi vọng sang Đường Kỳ và Viên Thành Tú đang ngồi bàn bên cạnh: “Tân Tử Bách kia hình như sắp không cầm cự nổi, chốc nữa ai sẽ lên lôi đài trước đây?”
“Ta lên trước.” Đường Kỳ nói.
Ra sân sớm đánh thắng hai trận, hoàn thành chỉ tiêu sư phụ giao phó, cũng tiện bề sớm hoàn tất nhiệm vụ.
Đường Kỳ liếc mắt nhìn Tô Minh Họa bên bàn đối diện, lúc này đang lấy trái cây cho A Viên. Dù sao lần này hắn cũng không muốn lại phải đối đầu cùng Tô Minh Họa.
Hai trận tỷ thí đầu tiên trên lôi đài thường chỉ là để khuấy động bầu không khí, không có gì thật sự đáng xem.
Trên chủ tọa, Ngu Vọng Khâu thấy Tân Tử Bách đã rơi vào thế hạ phong, không còn khả năng chống đỡ, liền chẳng thèm bận tâm đến trận đấu nữa. Hắn cúi đầu lật xem danh sách đệ tử do các tông môn trình lên, bất ngờ phát hiện mấy cái tên quen thuộc thường thấy trước đây lần này đều không có trong danh sách.
Ngu Vọng Khâu khẽ nhíu mày, tự hỏi: “Số lượng đệ tử tham gia đại hội năm nay hình như ít hơn mọi năm?”
Chưởng môn Đan Hà Tông dường như cũng cảm thấy phần mở màn nhàm chán, bèn cất lời hỏi: “Ngu chưởng môn, nhắc đến mới nhớ, không biết cháu của ta ngày thường có chăm chỉ tu luyện chăng?”