"Ta..." Tịch Trí Nam hé miệng như muốn giải thích, song lại ngập ngừng không nói, lời chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại nơi cổ họng.
"Ngồi xuống." Chưởng môn Đan Hà Tông trầm giọng quát lớn.
Tịch Trí Nam khẽ run lên, không cam lòng liếc nhìn phương hướng A Viên đã bỏ chạy mất dạng, cuối cùng đành ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí cũ.
Cách đài thi đấu không xa, tại khán đài dành cho tán tu, Thang Khang đang nhắm mắt tĩnh tọa điều tức.
Một kiếm cuối cùng của Phương Dao tuy hắn đã tránh được, song kiếm ý ẩn tàng nơi mũi kiếm ấy quá đỗi cường đại, khiến cho thiên linh và linh phủ của hắn đều bị chấn động, chịu tổn thương không nhỏ.
Ngay khoảnh khắc A Viên ném ra một quả Hỏa Cầu Thuật, Thang Khang đột nhiên mở bừng đôi mắt.
Đôi mắt sâu thẳm bừng lên tia hung lệ như chim ưng rình mồi, sắc bén lướt nhanh khắp lôi đài và khu vực đệ tử.
Vừa rồi hình như hắn đã ngửi thấy khí tức của Huyền Âm chỉ thể phảng phất đâu đây...
Về phía A Viên, nó vừa dùng tay che lấy đôi tai hồ ly đang sắp xuyên qua đỉnh đầu, vừa hốt hoảng chạy khắp bốn phía tìm chốn ẩn mình.
Không lâu sau, nó tìm được một dãy nhà trúc liên kề nhau, nơi này vốn được Linh Tiêu Tông đặc biệt xây dựng dành riêng cho các đệ tử tông môn, để họ tiện thay y phục hoặc giải quyết những sự việc riêng tư.
Hiệu lực của Hiển Hình Đan càng lúc càng mạnh, đôi tai hồ ly mềm mại đã không thể đè nén được nữa, lộ ra khỏi kẽ tay nó, đồng thời một chiếc đuôi trắng muốt xù lông cũng hiện rõ sau vạt váy, khẽ lay động theo mỗi bước chân.
May mắn thay, giờ phút này mọi người đều đang tập trung nơi đỉnh phong xem thi đấu, nơi đây vắng lặng không một bóng người qua lại.
A Viên vội vàng chọn đại một cánh cửa rồi vọt vào.
Ngay lúc nó lao vào phòng, Khúc Trường Lăng đang ôm bụng bước ra từ gian trúc xá bên cạnh.
Dạo gần đây hắn toàn ăn đồ của Linh Tiêu Tông, khẩu vị đạm bạc, há lại đến nỗi tiêu chảy như vậy.
Hắn chau mày, còn đang suy đoán liệu có phải do đĩa măng hay bát canh nấm dại mà gây nên tình trạng này, vừa đẩy cửa ra thì bắt gặp A Viên đang ôm lấy đầu, dáng vẻ hốt hoảng vụt qua trước mặt hắn mà lao vào trúc xá, sau lưng dường như còn vương vấn một... cái đuôi?
Khúc Trường Lăng dụi mắt, xác nhận bản thân không hề nhìn lầm.
A Viên sao lại có đuôi?
Hắn bước đến trước cánh cửa, mơ hồ nghe thấy bên trong truyền ra những tiếng rên rỉ đau đớn cùng âm thanh rúc rích tựa hồ thú con đang kêu khóc.
"Ngươi có ổn không? Có cần ta giúp một tay không?”
Khúc Trường Lăng gõ nhẹ mấy cái, không một tiếng vọng đáp hồi, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào.
Bên trong vô cùng hỗn độn, chậu cảnh ở góc nhà bị đụng đổ, mảnh sành vụn và đất cát vương vãi khắp chốn. Hắn bước thêm mấy bước vào trong, một vật trắng toát bất chợt lướt ngang trước mắt, chưa kịp nhìn rõ đã theo bản năng đưa tay chộp lấy.
Cảm giác mềm mại như tơ lụa, cúi đầu nhìn lại, trong tay hắn là một chiếc đuôi hồ ly trắng tinh, Khúc Trường Lăng lập tức buông thõng tay.
A Viên vội giật lại đuôi của mình, lúc này vừa đau vừa hoảng, dã tính tiềm ẩn trong huyết mạch hồ tộc không sao kiềm chế được, nó nhăn mũi, đôi mắt đỏ hoe, nhe nanh múa vuốt với hắn, rít lên: “Ngươi đi đi! Đi cho xa vào!"
Khúc Trường Lăng khó tin nhìn tiểu hài nhi đang co rúm nơi góc tường, dáng vẻ bất lực và tràn ngập sợ hãi.
Hắn nhìn tai nó đang dựng đứng trên đỉnh đầu, lại nhìn cái đuôi lông xù phình to đến nỗi không ôm xuể trong lòng nó.
Vẻ mặt kinh hãi xen lẫn nghi hoặc: "Ngươi... ngươi là hồ ly?"