Không thể được, không thể được! Hắn nhất định phải kịp thời bẩm báo tin này cho Tôn chủ trước khi Phương Dao kịp đến Vương Thành!
Chuột chũi nhỏ lập tức lộn nhào, theo thế cắm đầu xuống đất mà chui tọt trở lại hang ổ, chỉ trong chớp mắt đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu.
Sáng hôm sau, trời vừa tảng canh, hai đứa trẻ đã lần lượt thức giấc.
Người đầu tiên thức giấc là A Viên. Khi nó mở mắt, vầng trăng bạc vẫn còn chưa lặn khuất. Nghĩ tới việc sắp được trở về Vương Thành thân thuộc, được gặp lại phụ thân, không còn ấm ức giấu giếm tai và đuôi mình nữa, nó vui mừng khôn xiết, lăn qua lộn lại trên giường khiến cả ca ca cũng bị đánh thức.
A Chính thức giấc cũng chẳng tài nào ngủ lại được, bèn ngồi dậy cùng muội muội. Hai đứa trông thấy mẫu thân vẫn đang say giấc nồng nên không dám quấy rầy, ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ đợi nàng tỉnh giấc.
Phương Dao trong cơn mơ màng, chợt cảm thấy có điều gì đó thật lạ lùng. Một cảm giác quen thuộc như bị lông gà khẽ quét qua mặt lại ập đến, cứ vuốt nhẹ qua gương mặt nàng từng đợt, khiến nàng thấy đôi chút nhồn nhột.
Lần này, nàng vô thức đưa tay ra, nắm lấy thứ đang làm phiền giấc mộng của mình, khẽ bóp nhẹ một cái.
Vật này so với lông gà thông thường còn mềm mại hơn bội phần, mịn màng bông xốp. Cầm trong tay vừa thoải mái vừa dễ chịu, khiến nàng không nhịn được mà vuốt ve từ đầu đến cuối đôi ba lượt.
A Viên ngồi cạnh mẫu thân, vẫn chưa nhận ra chiếc đuôi của mình đã vô tình chạm vào mặt nàng. Khi đuôi đột nhiên bị nắm lấy, nó giật b.ắ.n cả mình. Ngay sau đó, bàn tay ấm áp lại khẽ vuốt ve từ gốc đuôi cho đến tận chóp đuôi.
Đây là lần đầu A Viên được vuốt ve đuôi, còn chưa quen, chỉ cảm thấy vừa kỳ lạ vừa tê dại, lại đôi chút dễ chịu, giống hệt như có người đang xoa bóp từ da đầu xuống tận lưng vậy.
Nó thấy đôi mày mẫu thân giãn ra, dường như rất thích vuốt ve chiếc đuôi của mình, bèn do dự một lát, rồi dịch m.ô.n.g lại gần hơn, hào phóng đưa chiếc đuôi về phía trước thêm một chút.
Phương Dao lại nhẹ nhàng vuốt thêm đôi ba cái nữa, mới mơ màng mở mắt. Vừa mở mắt ra, nàng đã trông thấy tay mình đang siết chặt chiếc đuôi hồ ly xinh đẹp của ái nữ.
A Viên nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt ngây thơ dường như khó hiểu vì cớ gì mẫu thân lại vuốt ve chiếc đuôi của mình.
Nó khẽ cắn môi dưới, chớp chớp đôi mắt, biểu cảm như đang viết lên dòng suy nghĩ trong lòng. Dù thấy lạ, song nếu mẫu thân yêu thích, để người sờ thêm vài lượt cũng chẳng sao cả.
Phương Dao nhất thời có chút ngượng nghịu, vội vàng buông tay ra, vừa vặn chạm phải ánh mắt lấp lánh mong chờ của A Chính.
"Mẫu thân, trời đã sáng rồi, khi nào chúng ta khởi hành đây ạ?"
Cả đời Phương Dao, đây là lần đầu tiên nàng bị người khác giục giã dậy sớm đến vậy.
Nàng bất đắc dĩ đành vội vàng đứng dậy, khoác lấy áo ngoài, cất gọn hành lý đã chuẩn bị từ đêm hôm trước vào túi trữ vật. A Chính còn chẳng quên cất luôn chiếc gối đầu của mình vào.
Phương Dao dắt tay hai tiểu hồ ly. Vừa bước đến cửa viện đã trông thấy tai và đuôi của bọn trẻ vẫn còn để lộ ra ngoài, vội dừng chân, dặn dò chúng thu lại. Trong gia đình thì còn có thể để bọn trẻ tùy tiện, nhưng một khi đã ra khỏi cửa, mọi sự liền khác đi rồi.
Hai tiểu hồ ly ngoan ngoãn làm theo, song vẫn không nhịn được mà hỏi: "Vậy khi nào chúng con mới được tự do phô bày đây ạ?"
Phương Dao đã sớm lên kế hoạch kỹ càng. Trước tiên, nàng sẽ dùng truyền tống trận đến chủ thành của Tàng Cơ Các, sau đó thay phiên ngự kiếm phi hành và cưỡi xe ngựa để lên đường. Chậm thì mười ngày, nhanh thì bảy ngày là có thể đến được yêu giới.
"Hãy gắng nhịn một chút, đợi đến khi ra khỏi chủ thành rồi hãy phô bày."
Phương Dao vừa thấp giọng an ủi bọn nhỏ, chợt nhớ ra một chuyện kỳ lạ: Hai đứa trẻ khi hiện ra hình thái bán yêu, vì cớ gì lại không hề có chút yêu khí nào vương vấn?