Thế nhưng giấc mộng còn chưa đến đoạn cuối, Tịch Tri Nam đang ngây ngô cười trong mộng, bỗng cảm thấy trên trán đau nhói như bị ai đó vỗ cho một cái thật mạnh.
Hắn choáng váng mở choàng mắt ra, còn chưa kịp tỉnh táo đã lãnh thêm hai cái tát nữa, liền theo đó là một thứ gì đó mềm mềm nhưng mạnh mẽ đập thẳng vào người.
A Chính đánh hắn mấy cái vẫn chưa hả giận, dùng luôn đuôi hồ ly quất thêm mấy cái. Đuôi của hồ tộc không phải mọc chơi, lúc cần cũng là vũ khí lợi hại, đánh người vừa đau vừa không để lại dấu vết.
"Đồ khốn kiếp!" "Chúng ta là hồ ly thì đã sao, ta đây muốn đánh ngươi đó, ngươi cứ việc đi mà mách!"
"Ngươi có giỏi thì dùng đan dược với ta đây, dám hạ dược muội muội ta, bắt nạt muội muội ta, ngươi đừng hòng sống yên ổn!"
Tịch Tri Nam bị chiếc đuôi kia quật cho mê man đầu óc, mãi một lúc sau mới định thần, vội vàng lật người sờ soạng kiếm bên gối.
Nhưng bên cạnh gối trống không, kiếm tùy thân đã biến mất.
A Chính ngay từ lúc lẻn vào phòng hắn đã tiện tay ném thanh kiếm để bên gối ra ngoài cửa sổ, chính vì muốn yên tâm dạy dỗ Tịch Tri Nam một trận nên thân.
Tịch Tri Nam lại bị đánh thêm mấy cái vào lưng, bị ép úp sấp trên giường, hắn ôm đầu kêu đau thảm thiết: "Đồ hồ yêu c.h.ế.t tiệt, dám đánh lén ta, có bản lĩnh thì đánh đường đường chính chính đi!"
"Đường đường chính chính thì ngươi cũng không đánh lại ta, đồ vô dụng."
A Chính hiện nguyên hình, khí tức hoang dã càng thêm mãnh liệt, cho dù không dùng kiếm cũng có thể đè Tịch Tri Nam xuống đánh một trận tơi bời.
Đối với nó, người nhà là thứ quan trọng nhất trên đời, muội muội lại càng là người gắn bó từ nhỏ, chưa từng tách rời một ngày. Nghĩ tới ấm ức mà A Viên phải chịu, A Chính chỉ hận không thể cắn c.h.ế.t Tịch Tri Nam. "Xem ngươi còn dám bắt nạt muội muội ta nữa không!"
Mãi đến khi Tịch Tri Nam bị đuôi hồ ly quật đến mức ôm đầu khóc lóc van xin: "Hu hu hu ta sai rồi, đừng đánh nữa, ta không dám nữa đâu."
Nghĩ đến mẫu thân vẫn đang chờ, A Chính cũng không dám nán lại quá lâu, lúc này mới chịu dừng tay, sau đó phóng qua cửa sổ đã để sẵn đường lui, lặng lẽ chuồn mất.
Khi nó chạy về tới trước pháp trận truyền tống trên chủ phong thì vừa vặn đến lượt mẫu thân.
A Chính bước tới nhẹ nhàng nắm lấy tay Phương Dao, nở một nụ cười trong trẻo, để lộ chiếc răng nanh nhọn hoắt trắng muốt: "Mẫu thân, con đã lấy được vật cũ, chúng ta cùng đi thôi!"
Phương Dao dắt theo hai đứa trẻ, cuối cùng cũng xếp hàng đến lượt trước trận pháp truyền tống.
"Nơi đến là chủ thành Tàng Cơ Các, ba người." Phương Dao nói với sư muội trấn giữ trận pháp.
Chuyện đưa tin cho Yêu Vương là cơ mật, Tô Minh Họa cũng không biết Phương Dao đi vì việc gì. Thấy hai đứa trẻ có vẻ rất phấn khích, Tô Minh Họa lại ngỡ rằng Phương Dao thắng trận, được sư phụ phê chuẩn cho nàng nghỉ phép, để ba mẹ con cùng xuất môn du ngoạn.
"Phải ôm chặt nha." Tô Minh Họa mỉm cười dặn dò hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ đã có chút kinh nghiệm ngồi trận pháp truyền tống, vừa bước vào trung tâm đại trận liền chủ động giơ tay nhỏ muốn mẫu thân bế. Phương Dao liền ôm gọn cả hai vào lòng. Ánh sáng trắng lóe lên, chớp mắt đã đến chủ thành xa lạ.
Bước ra khỏi trận pháp truyền tống, hai đứa trẻ vẫn không có ý định tự mình xuống khỏi người mẫu thân. Phương Dao cũng không thấy phiền, cứ thế bế hai đứa đi dạo trên phố. Nàng luyện kiếm quanh năm, sớm đã rèn được thân lực hơn người, ôm hai đứa nhỏ cũng không mấy khó khăn.