Phương Dao chỉ cảm thấy ba con tiểu yêu này thật sự vô cùng kỳ lạ.
Hai đứa trẻ cũng thấy Lư Nghiên thúc thúc thật lạ. Rõ ràng là hắn, vậy mà lại giả bộ như không quen biết chúng, còn ra tay với mẫu thân nữa.
"Hai đứa có biết con chuột chũi vừa rồi không?" Phương Dao thu kiếm lại, xoay người hỏi hai đứa trẻ.
A Chính gật đầu, do dự giữa 'thuộc hạ' và 'bằng hữu', cuối cùng mới mở lời: "Lư Nghiên thúc thúc là bằng hữu của phụ thân con." Đạo yêu vật kia lại là bằng hữu của Tạ Thính?
Phương Dao khẽ nhướng mày, không ngờ một hồ yêu như hắn vậy mà có thể kết giao cùng yêu chuột chũi, yêu sói, yêu gấu, bằng hữu quả là trải rộng bốn phương.
Thế nhưng nếu đã là bằng hữu của Tạ Thính, vì sao lại ra tay cản trở nàng? Chẳng lẽ là Tạ Thính phái bọn chúng đến?
Hắn đã lánh mặt rồi, biết rõ nàng muốn tới lại còn triệu bằng hữu đến vây chặn.
Lửa giận trong lòng Phương Dao càng thêm bùng cháy ngút trời.
"Xem ra cha của hai con không muốn để chúng ta tìm được hắn, nhưng ta lại muốn xem hắn rốt cuộc đang giở trò quỷ quái gì. Đi thôi, chúng ta lại tiếp tục lên đường."...
Phương Dao dắt theo hai đứa trẻ tiếp tục thẳng tiến về hướng Vương Thành. Càng đến gần lãnh địa yêu tộc, bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ mặt đất dưới chân ngày một cằn cỗi, rừng núi thưa thớt dần, thay vào đó là những bãi cát vàng mênh m.ô.n.g cùng gò hoang trải dài bất tận.
Nhân tộc trong thành trấn ngày càng hiếm hoi, yêu tộc và bán yêu thì ngày càng đông đảo.
Sau lần gặp yêu chuột chũi, Phương Dao lại liên tiếp gặp phải bốn năm toán yêu vật tụ tập ngăn đường cướp bóc. Bọn chúng mượn danh nghĩa cướp bóc, uy h.i.ế.p nàng phải quay đầu trở về, nhưng đến khi động thủ thực sự lại e dè chùn tay, cuối cùng đều bị Phương Dao đánh cho tan tác.
Phương Dao đoán rằng những yêu quái đó cũng là bằng hữu của Tạ Thính.
Về sau, để tránh thêm rắc rối, nàng quyết không dùng xe ngựa nữa, ban đêm thì tá túc tại nhà dân nơi thôn dã, ban ngày cưỡi hồ lô phi hành bay lượn trên cao, né tránh các thành trấn yêu tộc.
Cuối cùng đến ngày thứ tám, cả bọn thuận lợi đặt chân vào Vương Thành của yêu tộc là Vong Ưu.
Lãnh địa của nhân tộc và yêu tộc phân chia rõ ràng, tu sĩ không có việc cần thiết thì tuyệt đối không dám xâm nhập Vương Thành. Đây cũng là lần đầu tiên Phương Dao đặt chân vào lãnh địa yêu tộc, càng là lần đầu tiên đặt chân đến Vong Ưu.
Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y hai đứa trẻ, chậm rãi bước trên con đường trong Vương Thành, nhận ra nơi này dường như có đôi chút khác biệt với những gì nàng tưởng tượng.
Những tiểu thành gần biên giới của yêu tộc thường là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, nếu tu sĩ thực lực yếu kém mạo muội tiến vào, mười phần có tám chín phần là một đi không trở lại. Nhưng trong Vương Thành có Túc Ngọc tọa trấn, hắn từng hạ lệnh cấm yêu tộc tùy tiện làm hại sinh linh, bởi vậy trật tự trong thành trái lại lại vô cùng tốt.
Nàng vốn nghĩ rằng Vương Thành của yêu tộc phải là nơi gió cát mịt mù trời đất, ánh sáng u ám không thấy mặt trời, thế nhưng trước mắt lại là một thành trì phồn hoa rực rỡ, đường xá sạch sẽ tinh tươm, bốn phía san sát các cửa tiệm, quầy sạp tấp nập khách khứa ra vào không ngớt, có nơi còn trồng hoa cỏ xanh tươi trước cửa. Nếu không nhìn kỹ những đôi tai thú mọc trên đầu đám người qua lại thì quả thực chẳng khác biệt bao nhiêu so với thành trì nhân tộc.
Khi đi ngang qua một quầy hàng, ánh mắt A Viên bị hấp dẫn, nó khựng lại, kéo kéo tay áo Phương Dao, chỉ vào một loại trái cây đỏ au tròn xoe bày trên quầy.