Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 289

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

A Viên vừa nũng nịu giải thích, vừa dùng tay áo lau sạch bụi bặm bám trên quả, rồi cắn một miếng to. Đôi tai hồ ly vui sướng vểnh cao, nàng nũng nịu nói với Phương Dao: "Mẫu thân cũng nếm thử đi, quả này ngọt vô cùng."

Nghe muội muội nói là nhặt được, A Chính lập tức yên lòng, cũng bắt đầu ăn từng ngụm nhỏ.

Phương Dao lúc này mới hay, hóa ra yêu giới lấy yêu châu làm tiên tệ, còn vị phụ thân kia lại chẳng màng chuẩn bị chút tư trang cho hai đứa nhỏ.

Nàng nhìn hai đứa trẻ không chút ngần ngại ăn trái cây nhặt dưới đất, lại còn ăn rất ngon lành, cúi đầu nhìn trái quả đỏ nhỏ trong tay, lòng không khỏi dấy lên suy đoán.

Chẳng lẽ Tạ Thính thực sự bần hàn đến vậy ư?

Đám bằng hữu kia chặn đường cướp bóc là bởi Tạ Thính thiếu nợ bọn họ? Hắn đi trốn nợ nên mấy kẻ kia mới tìm đến hai đứa nhỏ ư?

Phương Dao càng suy tư càng nhận thấy suy đoán của mình có căn cứ. Dự tính ban đầu là trực tiếp vào Ma Cung đưa thư, song hiện tại nàng tạm thời đổi ý, quyết định đi tìm kẻ bị nghi trốn nợ kia trước.

Huống hồ, Tạ Thính và Yêu Vương đều là tộc Bạch Hồ, nếu có thể thuyết phục hắn tương trợ, việc đàm phán ắt sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Nghĩ vậy, Phương Dao liền hỏi hai đứa trẻ: "Gia trang của các con ở nơi nào trong thành, có quá xa chăng? Các con còn nhớ đường về nhà không?"

Hai đứa bé đồng thanh đáp: "Đương nhiên là nhớ ạ, ngay phía trước chẳng xa là bao."

Ở Vong Ưu, Ma Cung nơi Yêu Vương ngự trị chính là kiến trúc biểu tượng. Từ rất xa cũng có thể thấy vòm mái nguy nga sừng sững kia, cho dù nhắm mắt cũng có thể tìm thấy.

"Được, vậy hai đứa dẫn lối, chúng ta về gia trang tìm phụ thân trước." Phương Dao nói.

"Vâng ạ!"

Hai đứa trẻ chỉ vài ba ngụm đã ăn hết trái quả đỏ trong tay, vội vã bước nhanh hơn. Phương Dao theo sau chúng, càng bước lại càng cảm thấy bất ổn, cớ sao lại cứ hướng về phía Ma Cung?

Sau nửa nén nhang, hai đứa trẻ cuối cùng cũng dừng bước trước cung điện nguy nga, ngẩng đầu nhìn Phương Dao cười rạng rỡ: "Mẫu thân, chúng ta đã tới!"

Phương Dao ngắm nhìn cung điện tráng lệ trước mặt, lòng nàng tràn đầy hoài nghi: "Đây là gia trang của các con sao?"

Đây chẳng phải sào huyệt của Yêu Vương ư? Chẳng lẽ Tạ Thính là thuộc hạ dưới trướng Yêu Vương Túc Ngọc?

Hai đứa trẻ kiên định gật đầu: "Phải ạ, phụ thân chắc chắn đang ngự trong đó!" Phương Dao chợt nghĩ đến một khả năng tuy khó tin nhưng không thể loại bỏ, giọng nàng cứng ngắc hỏi: "Phụ thân các con quý danh là gì?"

"Tạ Thính ạ." A Viên gãi đầu, không hiểu vì sao mẫu thân lại hỏi vậy: " Nhưng cũng có nhiều người gọi người là Tôn thượng hay Tôn chủ gì đó."

A Chính liền sửa lời: "Muội muội quên rồi sao, phụ thân còn có một danh xưng khác là Túc Ngọc."

"À, đúng rồi!" A Viên sực nhớ ra, vội vàng gật đầu. Danh xưng ấy nơi đây rất ít người dám xưng hô, bởi vậy bọn trẻ cũng hiếm khi được nghe, trong chốc lát nhất thời quên mất.

A Viên không nhận ra sắc mặt mẫu thân đã trở nên khác lạ, vẫn kéo tay nàng bước về phía trước: "Mẫu thân, chúng ta mau vào thôi, Lư Nghiên thúc thúc biết bọn con đã trở về, phụ thân nhất định đang đợi chúng ta."

Thế nhưng chỉ vừa bước đến gần cổng cung, cả ba người đã bị hai vệ binh canh giữ không chút nể nang chặn lại.

Hai vệ binh mặc giáp bạc sáng loáng, tay cầm trường kích, thần sắc nghiêm nghị. Phía sau lớp giáp che khuất, vẫn lộ ra một chiếc đuôi vằn vàng đen. Hóa ra, đó là hai con hổ yêu tu vi Nguyên Anh cảnh.

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 289