Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 292

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Kể từ khi hắn rời đi, vỏn vẹn hai tháng trôi qua, mà hắn đã thay đổi đến mức khiến người ta không thể nhận ra.

Phương Dao ngẩng mắt nhìn nam tử trước mặt, khẽ cất lời: "Ta mặc kệ ngươi có lý do gì, có nỗi khổ gì..."

Nói đến đây, nàng dừng lại, bỗng không khỏi tự vấn: Hắn thực sự có nỗi khổ sao?

Từ lần đầu gặp nhau hắn đã lừa dối nàng, đột ngột ôm theo hai đứa trẻ tìm đến, khuấy đảo cuộc sống yên bình của nàng, nay lại có thể nhẹ nhàng buông bỏ tất thảy mà rời đi.

Phải chăng vì cảm thấy cuộc sống giả làm phàm nhân ở Linh Tiêu Tông quá đỗi nhàm chán, luyến tiếc quyền thế, địa vị nên mới hối hận, chọn quay về tiếp tục làm Yêu Vương?

"A Chính A Viên hiện đang ở ngoài cung môn, ngươi cũng không muốn gặp chúng một lần sao? Hay là..." Phương Dao dừng lại, giọng nói nhỏ dần, "Ngươi đã không định nhận chúng nữa rồi?"

Tạ Thính mím môi không đáp, dưới ống tay áo rộng thênh thang là những đốt ngón tay co giật, run rẩy khôn kìm.

Hắn siết chặt nắm tay, khớp xương kêu răng rắc, cổ tay cũng run lẩy bẩy không cách nào kiềm chế, may mà ống tay áo rộng, bên ngoài không dễ bề nhìn thấy.

Khi hắn ngẩng mắt lần nữa, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, cất lời: "Hai đứa trẻ do ta một tay nuôi lớn, giờ giao cho nàng chăm sóc cũng xem như công bằng."

"Công bằng?"

Phương Dao chỉ cảm thấy lúc này hai người họ như đôi phu thê sắp sửa hòa ly, đang cãi vã xem ai từng vất vả chăm con hơn, thật nực cười làm sao!

Hắn đã tuyệt tình đến mức này, nàng cũng không còn gì để nói nữa.

"Được, ta sẽ đưa chúng về, ngươi cứ yên tâm, con của ta, tự ta sẽ chăm sóc chu toàn."

Phương Dao liếc đám thị vệ đã đuổi đến cửa điện, đang định xông vào nàng, trong lòng thất vọng tột cùng, lại phẫn nộ khôn tả. Nàng buông lời lạnh nhạt: "Câu nói kia quả nhiên không sai, nhân yêu cuối cùng cũng cách biệt con đường. Ta về rồi sẽ đồng ý hôn sự với Viên Thành Tú, mang theo hai đứa nhỏ gả vào Kim Dương Tông, để chúng gọi người khác là phụ thân, còn ngươi cứ yên tâm làm Yêu Vương của ngươi đi!"

Toàn thân Tạ Thính đột nhiên cứng đờ, đồng tử co rút lại, đôi mắt yêu tộc dần hiện rõ hình dọc.

Nàng nói gì? Gả cho người khác? Mang theo cả hai đứa nhỏ?

Trên trán hắn nổi gân xanh, vẻ bình tĩnh gắng gượng từ nãy giờ hoàn toàn sụp đổ ngay khoảnh khắc nghe những lời đó. Tâm trí vốn đã mong manh như tòa tháp mất đi trụ cột, lập tức đổ sập không thể vãn hồi.

Nàng sao có thể? Nàng dám sao!

Phương Dao vừa nhấc chân định bước đi, bầu không khí trong đại điện bỗng trở nên ngưng đọng. Nàng thấy một cái bóng đen khổng lồ chậm rãi lan rộng dưới đất, đám thị vệ ngoài cửa đều nín thở, kinh hoàng nhìn về phía sau lưng nàng.

"Rầm" một tiếng, một móng vuốt lông trắng lớn bằng cả đùi nàng giáng xuống trước mặt, chặn ngang bước chân nàng, nền đá linh thạch cứng rắn lập tức nứt toác, bụi đá mù mịt tung bay.

Một hơi thở nặng nề, nóng rát vang lên từ phía sau, hơi thở hừng hực như ngọn gió nóng từ sa mạc phả vào gáy nàng, thổi bay cả những sợi tóc mai.

Phương Dao cứng ngắc xoay người lại, ngẩng đầu nhìn quái hồ khổng lồ cao ngất, mặt mũi dữ tợn đang cúi xuống. Đôi đồng tử vàng nhạt hình dọc phản chiếu hình bóng nhỏ bé của nàng, khiến nàng nhất thời ngẩn ngơ.

Khoảnh khắc Tạ Thính lộ ra nguyên hình, các nhạc cơ trong đại điện đồng loạt đánh rơi nhạc cụ trong tay, kinh hô thất thanh, cuống cuồng bỏ chạy. Bọn thị vệ tụ tập ngoài điện đang chuẩn bị bắt giữ Phương Dao cũng đều hoảng hốt rút lui.

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 292