Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 294

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Phương Dao trông thấy cự hồ chỉ trong chớp mắt đã phá tan hoang cả đại điện, bất giác nhíu chặt đôi mày liễu, cảm thấy hành vi của hắn vô cùng cuồng loạn khác thường.

"Này, ngươi làm sao vậy?"

"Đừng nhìn ta!"

Cự hồ đi lại loanh quanh một vòng trong đại điện, thật sự không tìm ra nơi nào có thể ẩn thân, đành buông xuôi, bất lực nằm phục xuống đất, dùng đuôi hồ ly bao bọc lấy thân mình. Hai vuốt thú che kín vòm miệng xấu xí không thể khép lại, cả hàm răng nanh sắc nhọn cũng chôn vùi trong lớp lông đuôi dày dặn.

Phương Dao không chút do dự bước thẳng về phía hắn. Cự hồ không thể ngăn cản nàng tiếp cận. Hoa văn kim sắc trong mắt khi thì tròn đầy, khi thì hóa thành khe hẹp, dần dần phủ lên một tầng lệ quang. Đôi tai hồ hơi nghiêng về trước khẽ run rẩy, dường như đang cố nén, lại như đang kinh hãi.

Hắn biết bản thân sắp c.h.ế.t rồi, nhưng trước khi chết, hắn muốn giữ lại một chút thể diện. Hắn không muốn để Phương Dao nhìn thấy bộ dạng thú tính dữ tợn này của mình.

Thế nhưng luồng sức mạnh không thuộc về hắn đang từng khắc gặm nhấm quyền kiểm soát yêu lực, khiến hắn căn bản không tài nào tự do chuyển hóa giữa hình người và thú thể. Tạ Thính nhìn Phương Dao chầm chậm bước tới trước mặt mình. Nàng đưa tay lên, lòng bàn tay mềm mại phủ lên vầng trán hắn, giọng nói trầm tĩnh nhưng quan tâm hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Chạm vào ánh mắt trong suốt tựa ngày thường của nàng, những giọt lệ to như hạt đậu của bạch hồ không kìm nổi mà lăn dài theo khóe mắt, thấm ướt bộ lông trắng muốt trên má.

"Vì sao ngươi khóc?"

Phương Dao thấy khó hiểu, chẳng phải vừa rồi chính hắn lạnh lùng đuổi nàng đi, thốt ra những lời lẽ tàn nhẫn đó sao?

Nào ngờ mới dăm ba câu, hắn đã hóa thành hình thú, đập phá một trận trong đại điện, giờ lại ôm miệng nằm đây khóc lóc.

"Ta xấu xí rồi..." Bạch hồ nghẹn ngào thốt ra, giọng nói tuy mang theo nức nở nhưng vẫn trầm ấm, dễ nghe như thuở nào.

Phương Dao chợt nhớ tới lần đầu tiên A Viên xuất hiện trước mặt nàng trong hình dạng bán yêu, cũng mang theo dáng vẻ hận không thể chôn mình xuống đất. Mà trong lòng nó, việc để nàng nhìn thấy đôi tai hồ và chiếc đuôi cáo quả là một sự sỉ nhục khôn tả. Xem chừng, chứng xấu hổ này của phụ thân nó còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Thì ra là vì nguyên do này, cho nên hắn mới trở nên bối rối như vậy sao?

Phương Dao thầm hoài nghi suy đoán, cơn giận trong lòng cũng tiêu tán đi quá nửa. Thôi, nàng so đo với một con hồ ly làm gì đây chứ?

Phương Dao nhìn cự hồ tuyết trắng đang quỳ rạp trên đất, đầu gần như vùi trọn trong đuôi, lặng lẽ rơi lệ. Đầu ngón tay nàng khẽ động, lại lần nữa đưa tay phủ lên vầng trán nó, nhẹ giọng an ủi: "Không xấu đâu, lông ngươi trắng như tuyết, rất đẹp."

Bộ lông nó trắng muốt không vương một sợi tạp sắc. Ánh mắt Phương Dao hạ thấp, mới phát hiện ra đầu đuôi cuộn tròn phía trong dường như điểm xuyết một vệt đỏ rực, tựa như đóa mai đỏ nở rộ giữa đêm tuyết.

Vệt đỏ chói mắt kia lập tức khơi dậy những ký ức từ rất lâu trong lòng nàng, từng chút một ùa về. Ánh mắt Phương Dao thoáng ngẩn ngơ, khó lòng tin nổi, nàng buột miệng thốt: "Ngươi... là tiểu hồ ly năm đó?"

Một thân tuyết trắng, chỉ riêng đầu đuôi vương chút sắc đỏ, kiểu phối sắc độc đáo như thế, nàng không tin trên thế gian này còn có con thứ hai, bởi vậy ấn tượng khắc sâu trong lòng.

Khi đó nàng còn chưa gia nhập Linh Tiêu Tông, từng gặp gỡ một tiểu hồ ly đuôi đỏ, cùng nó kết duyên sâu đậm. Sau đó nàng từng cố gắng tìm lại nó, muốn đem về nuôi dưỡng bên mình, nhưng rốt cuộc tiểu hồ ly đã bặt vô âm tín.

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 294