Ngay khoảnh khắc mất khống chế, Tạ Thính đã biết bí mật về Minh Văn không giấu nổi nữa. Kẻ bị Minh Văn lây nhiễm đều mang đặc tính giống nhau: bạo liệt hung hãn, công kích cực kỳ mãnh liệt.
Bởi lẽ cách truyền nhiễm của Minh Văn chính là dùng bộ phận mọc Minh Văn chạm vào vết thương của người khác. Hành vi công kích vô phân biệt ấy chính là bản năng cố hữu của kẻ bị nhiễm.
Khi nãy hắn bị cảm xúc chi phối, Minh Văn đã nhân cơ hội xâm lấn ý thức, suýt nữa ra tay với Phương Dao trước mặt. May thay, hắn đã cưỡng ép đè nén xuống. Cái giá của việc đối kháng Minh Văn là yêu lực trong cơ thể hắn bị tiêu hao cạn kiệt, ngay cả đứng vững cũng không thể. Minh Văn cũng theo đó mà lan rộng thêm một tấc.
"A Dao, nàng nói thật cho ta nghe, lúc nãy bộ dạng ta như vậy, thực sự không hề xấu xí sao?"
Minh Văn sau khi bộc phát sẽ có một khoảng thời gian lắng xuống trước khi tái phát. Khôi phục hình người, khí sắc của Tạ Thính trông đã tươi tắn hơn trước, tâm trạng cũng đã ổn định lại nhiều phần.
Thế nhưng, hiển nhiên hắn vẫn còn canh cánh chuyện hình thú bị Phương Dao trông thấy, dường như câu trả lời cho vấn đề này còn quan trọng hơn cả số Minh Văn đáng sợ đang ăn mòn trên người hắn.
"Tạ Thính, ngươi đừng đánh trống lảng! Minh Văn rốt cuộc là chuyện gì?" Phương Dao cắn răng, từng chữ một chất vấn hắn.
Ngay khoảnh khắc trông thấy Minh Văn, cả trái tim nàng như bị ai bóp nghẹn, nào còn tâm trí đâu mà quan tâm đến chuyện hình thú xấu hay đẹp nữa.
Tạ Thính ngồi nghỉ một lát, ngẩng mắt liếc nhìn nàng. Trong lòng hắn thầm nghĩ chuyện đã tới nước này, cũng không cần phải giấu nàng nữa, bèn hạ giọng nói: "Lần này ta trở về là để thanh trừ phản quân của Bàng Đề."
Hai tháng trước, hắn nhận được tin tức về Bàng Đề, lập tức lên đường đến thành Ngân Tùng. Tiện đường ở ngoại ô thành, hắn đã cứu được Thủ Chuyết, sau đó tiếp tục truy kích Bàng Đề còn chưa kịp chạy xa.
Hắn và Bàng Đề đại chiến bên ngoài thành. Bàng Đề có thể đảm nhiệm chức vụ Đô đốc yêu quân, vốn dĩ thực lực đã không hề tầm thường. Khi giao thủ, Tạ Thính lại cảm thấy thực lực của gã so với trước kia đã tăng vọt mấy lần, đánh vô cùng gian nan. Cuối cùng, hắn chỉ c.h.é.m đứt được một cánh tay của Bàng Đề, để gã may mắn trốn thoát.
Sau trận chiến, Tạ Thính mới hay mình đã nhiễm phải Minh Văn. Hắn vốn biết Bàng Đề có giao hảo với tín đồ U Minh Giáo, song nào ngờ, vì muốn lấy lòng bọn chúng, gã lại cam tâm tình nguyện để Minh Văn khắc ấn lên thân.
Nguyên bản, Tạ Thính tính sau khi giải quyết ân oán với Bàng Đề sẽ đi tìm Phương Dao. Song giờ đây, còn đâu mặt mũi mà đến gặp nàng? Hắn đành phải quay về Vương Thành.
Chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, Minh Văn trên thân hắn đã từ nhỏ bằng đầu móng tay lây lan ra to bằng cả lòng bàn tay. Mỗi ngày, hắn đều phải chịu đựng sự giày vò, đau đớn đến từ Minh Văn.
Phương Dao lặng lẽ lắng nghe hắn kể xong quá trình nhiễm Minh Văn, trong lòng càng thêm kinh hãi khôn nguôi, lòng dấy lên nỗi xót xa. Người đã cứu Thủ Chuyết ở thành Ngân Tùng, quả nhiên chính là y.
Khi đó, bọn họ từng suy đoán con bạch hồ kia là Yêu Vương. Nào ngờ, Yêu Vương lại chính là Tạ Thính.
Hóa ra, từ ngày Thủ Chuyết bị thương, y đã nhiễm phải Minh Văn.
Nàng khẽ run hàng mi, lòng bàn tay lạnh ngắt.
Cớ sao lại thành ra nông nỗi này?
"A Dao, hiện giờ ta không thể tự chủ thân trí. Chỉ khẽ động niệm đã sinh ra ý muốn tổn thương người khác. Vừa rồi, ta suýt nữa đã làm hại nàng...