Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 300

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Phương Dao thấy lùm cây chỗ A Viên khẽ động đậy, nàng hơi nheo mắt lại, song cũng chẳng phát hiện ra dị trạng nào. Một lúc sau A Chính đã tiểu tiện xong, đang bước trở về.

Nàng bèn hướng về phía A Viên, cất tiếng hỏi: "A Viên, vẫn chưa xong hay sao?"

Chỉ có tiếng côn trùng rả rích bốn bề đáp lại, hoàn toàn không có lấy một tiếng hồi đáp.

Phương Dao khẽ nhíu mày, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm bất an, lập tức bước nhanh tới lùm cây, vươn tay vạch đám cây rậm rạp sang một bên.

Sau lùm cây trống rỗng, chẳng còn bóng dáng A Viên đâu nữa. Phương Dao chăm chú ngửi thử, trong không khí vẫn còn phảng phất mùi yêu khí nhàn nhạt vương vấn.

Trong lòng bỗng se lạnh, A Viên đã bị yêu vật nào đó cướp đi!

Chớp lấy khi yêu khí còn chưa tan biến hẳn, nàng vội vàng triệu xuất hồ lô phi hành, ngự lên chuẩn bị đuổi theo.

"Mẫu thân, con cũng muốn cùng đi!" A Chính cũng phát giác muội muội mất tích, vội vàng cất tiếng kêu. Phương Dao ngẫm lại, để A Chính ở đây cũng chẳng an toàn chút nào, nàng chẳng thể nào như kẻ bẻ bắp, đuổi theo đứa này rồi lại bỏ mất đứa kia. Chẳng còn cách nào, đành quay đầu đón A Chính lên hồ lô, sau đó men theo dấu yêu khí chưa tan, một đường truy đuổi gấp gáp. Trên nền trời đêm, một bóng đen khổng lồ lặng lẽ lướt đi dưới ánh trăng vằng vặc.

Thoạt nhìn, nó tựa một con điểu yêu, song cánh trái đã mất đi một phần, chỉ còn cánh phải run rẩy gắng gượng chống đỡ. Dù vậy, đôi cánh khổng lồ của nó vẫn che phủ cả bầu trời, tốc độ bay không hề thua kém.

Nó có chiếc cổ dài ngoẵng, chiếc mỏ khổng lồ, phía dưới mỏ còn treo một túi thịt lớn màu da người, bên trong lồi lõm phập phồng, tựa hồ có sinh linh đang giãy giụa bên trong.

"Ngươi là ai? Mau thả ta ra! Trong này tối tăm hôi hám, mau thả ta đi!" Tiếng kêu cứu của A Viên vọng ra từ chiếc túi thịt dưới mỏ điểu yêu. A Viên bị giam cầm trong túi thịt ra sức vùng vẫy, tay chân múa loạn xạ khiến chiếc túi phồng lên: "Chẳng lẽ ta đã chui vào bụng ngươi rồi sao? Mau nhả ta ra, thịt ta chẳng ngon lành gì đâu!"

Câm đi, thứ nha đầu lắm lời! Ồn ào đến phát bực!

Điểu yêu thầm mắng trong lòng, cố nén cơn thèm khát muốn nuốt sống tiểu hồ ly lắm lời này.

Nó rõ ràng, giữ mạng tiểu hồ ly này còn hữu dụng hơn việc g.i.ế.c chết.

Kêu gào mãi không có tác dụng, A Viên đành tự tìm cách cứu mình. Nó móc ra tiểu kiếm gỗ, ra sức đ.â.m chọc vào chiếc túi thịt tanh hôi kia. Thế nhưng, túi thịt này quá đỗi trơn tuột, mũi kiếm căn bản chẳng thể phát lực. A Viên lại muốn thi triển hỏa cầu thuật, song trong túi thịt chật chội, tay chân nó không thể duỗi ra được, chỉ sợ vừa phóng hỏa cầu là bản thân cũng bị thiêu cháy mất.

Điểu yêu cảm nhận được động tác giãy giụa trong miệng, trong lòng càng thêm đắc ý. Chỉ bằng chút kiếm pháp vụng về ấy mà đòi thoát ra sao? Chiếc túi thịt ở cổ nó, độ bền chắc còn hơn cả túi càn khôn!

Đúng lúc này, Phương Dao ngồi phi hành hồ lô đuổi tới, từ xa đã nhìn thấy bóng điểu yêu một cánh đang ẩn mình dưới ánh trăng.

Ánh mắt nàng lướt qua móng vuốt điểu yêu, nhưng không thấy bóng dáng A Viên.

Sắc mặt Phương Dao lập tức tái nhợt, lòng bàn tay siết chặt. Chẳng lẽ A Viên đã bị nó nuốt mất rồi ư?

Ngay khi đó, tiếng kêu cứu mờ mịt truyền tới, Phương Dao lập tức chú ý đến chiếc túi thịt phình to dưới mỏ điểu yêu, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra đó là một con bồ nông yêu.

Bồ nông thường nhốt con mồi trong túi thịt dưới mỏ, vậy là A Viên vẫn còn sống!

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 300