Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 302

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Phương Dao bên kia đã giao chiến với bồ nông yêu.

Sau khi hóa thành hình người, những dấu vết Minh Văn trên thân thể gã càng rõ rệt hơn, gần như bao phủ khắp toàn thân, chỉ còn phần cổ trở lên vẫn giữ màu da bình thường. Khoảng cách tới khi hoàn toàn bị Minh Văn khống chế chỉ còn một bước.

Móng vuốt của gã sắc bén như móc câu, khi đối chiêu với Phương Dao, cả tốc độ lẫn phản ứng đều không hề kém cạnh.

Dẫu cho yêu tộc không phân chia cảnh giới tu luyện như các tu sĩ nhân loại, nhưng thông qua cường độ yêu lực trên thân chúng, người ta vẫn có thể đại khái đoán được tu vi tương ứng với cảnh giới của phàm tu.

Sau vài chiêu giao đấu, Phương Dao liền nhận ra tu vi của tên yêu bồ nông kia quả thực cao hơn nàng một tiểu cảnh giới, ấy là chưa kể gã đã mất đi một cánh tay và vẫn chưa vận dụng sức mạnh Minh Văn.

Song, yêu bồ nông dường như không có ý định dây dông dài cùng nàng. Gã liên tục tìm cơ hội nhào tới A Chính và A Viên, nhưng tất thảy đều bị Phương Dao ngăn cản.

Thấy đối phương chỉ còn độc một tay, trong tâm Phương Dao bỗng lóe lên một ý niệm, nhớ lại lời Tạ Thính từng kể về Bàng Đề bị hắn chặt đứt một cánh tay, sau đó may mắn trốn thoát.

"Ngươi là Bàng Đề?" Tên nam tử kia lạnh lùng hừ một tiếng, xem như ngầm thừa nhận, gã nghiêng mình tránh đi một kiếm của Phương Dao, đoạn nhíu mày cất lời: "Ngươi là nhân tu, cớ sao lại xen vào việc của yêu tộc bọn ta? Giao hai tiểu súc sinh kia ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!"

Nữ tu trước mắt thoạt nhìn tu vi chẳng cao thâm, song kiếm pháp lại sắc bén hung hãn khôn cùng. Bàng Đề vốn không muốn sử dụng lực lượng Minh Văn, bèn thử khuyên nàng thối lui.

Gã không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ nàng là hộ vệ mà Túc Ngọc phái đến bên cạnh hai đứa trẻ kia? Bản thân gã theo phò Túc Ngọc đã bao năm, cớ sao lại không hay biết bên cạnh hắn lại có một nhân tu lợi hại đến vậy?

Ngay từ khi Túc Ngọc vừa đăng vị chẳng bao lâu, Bàng Đề đã sớm sinh lòng phản loạn, âm thầm mưu tính bồi dưỡng thế lực riêng của mình.

Song, thực lực của Túc Ngọc lại quá đỗi cường hãn. Từ sau khi hắn đăng cơ, lại được thần dân yêu giới vô cùng yêu mến. Bàng Đề tự biết với thực lực của chính mình, căn bản không thể lay chuyển Túc Ngọc, đành nghĩ đến chuyện liên thủ cùng U Minh Giáo, mượn sức mạnh Minh Văn để mưu đoạt ngôi vị Yêu Vương.

Mấy tháng trước, gã nghe phong thanh Yêu Vương rời khỏi Vương Thành, lại mang theo hai thiếu chủ bặt vô âm tín, liền tự do buông tay làm bậy. Gã liên tiếp phóng thích các tội yêu bị giam cầm trong Phược Hồn Tháp ra gây loạn khắp nơi, cốt để lấy lòng U Minh Giáo.

Chẳng rõ vì lẽ gì mà về sau tin tức lại bị lộ, Túc Ngọc đã lâu chẳng lộ diện, bỗng nhiên xuất hiện tại thành Ngân Tùng, đánh cho gã trở tay không kịp. Khi ấy, gã đã vận dụng toàn lực Minh Văn để liều c.h.ế.t đối chiến, thế nhưng cuối cùng vẫn bị chặt đứt một cánh tay.

Hiện tại, gã bị yêu giới truy nã, hành tung vô cùng gian nan. Nghĩ đến câu "nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất", gã liều mình tiến vào Vương Thành. Quả nhiên như gã dự liệu, bởi vì có Túc Ngọc tọa trấn, việc truy xét trong thành lại chẳng quá nghiêm ngặt.

Bàng Đề biết Túc Ngọc đã bị mình lây nhiễm Minh Văn, ngày tàn đã cận kề, vì thế gã ẩn thân chờ thời cơ hành động. Không ngờ lại may mắn bắt gặp tiểu hồ ly đi lạc một mình, đúng là một món quà trời ban!

Chư yêu ai ai cũng biết Yêu Vương chỉ có hai đứa trẻ này, quý tựa sinh mệnh. Nếu có hai đứa trẻ trong tay làm con tin, còn sợ không khuất phục được Túc Ngọc ư?

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 302