"Ta nhiễm Minh Văn từ sớm, chỉ cần cố gắng không vận dụng sức mạnh của nó thì vẫn có thể chịu đựng được."
Tạ Thính nướng xong con thỏ cuối cùng, đưa lên miệng cắn một miếng ngon lành.
"Vừa rồi ta bảo chàng chớ g.i.ế.c Bàng Đề, là bởi ta cảm giác hắn có thể biết cách áp chế Minh Văn, kéo dài thọ mệnh."
Phương Dao cúi đầu trầm tư, theo bản năng cắn một miếng thịt thỏ đang cầm trong tay. Mùi thịt nướng thơm lừng tràn ngập khoang miệng, mãi đến lúc này nàng mới chợt bừng tỉnh.
Trước kia nàng vốn tuyệt đối không động đến đồ mặn tanh, ấy vậy mà khẩu vị lại dần dần bị Tạ Thính và hai tiểu hài nhi làm cho thay đổi.
"Thật sự có cách giải quyết ư? Hắn có nói cho nàng hay không?" Ánh mắt Tạ Thính sáng bừng lên rạng rỡ.
"Hắn chưa nói, chỉ là ta suy đoán mà thôi." Phương Dao đáp, "Dù sao giờ hắn đã chết, không thể nào tra hỏi thêm được nữa."
Tạ Thính vội vàng thanh minh: "Lần đầu tiên ta sử dụng sức mạnh Minh Văn, quả thực không thể khống chế được lực đạo."
Khi đó y mơ hồ nghe thấy tiếng Phương Dao kêu gọi, nhưng lại không thể áp chế được sát ý đang bốc lên trong lòng. Mãi cho đến khi nếm được vị m.á.u tanh trong miệng, thần trí y mới dần khôi phục.
Sau trận chiến đó, y không kiệt sức ngất đi, vẫn còn có thể ngồi đây nướng thịt thỏ cùng ba mẫu tử, quả thực đã là may mắn lắm rồi.
Phương Dao lấy nguyên tắc không lãng phí làm đầu, lại cắn thêm một miếng thịt thỏ, đoạn tiếp tục thấp giọng nói: "Sư đệ Thủ Chuyết của ta từng kể rằng, trước lúc bị thương, hắn đã từng trông thấy hai tín đồ U Minh vui vẻ đàm đạo với Bàng Đề tại thành Ngân Tùng, dường như đang thương lượng một cuộc giao dịch hệ trọng nào đó."
"Nếu có thể tìm được hai tín đồ đó, có lẽ sẽ biết nội dung giao dịch kia có liên quan đến việc kéo dài thọ mệnh hay không."
Nghe vậy, Tạ Thính nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, đoạn thở dài nói: "Hai tên tín đồ kia, ta cũng đã g.i.ế.c chúng rồi."
Phương Dao kinh ngạc mở to mắt: "Cái gì cơ?" Tạ Thính chột dạ cúi đầu, tiếp tục gặm thịt: "Khi ấy, ta thấy có yêu vật cùng hai tín đồ U Minh liên thủ bắt nạt sư đệ nàng, ta liền g.i.ế.c c.h.ế.t yêu vật phản bội kia, rồi tiện tay trừ luôn hai kẻ đó."
Hai tín đồ U Minh đó dẫu vận dụng Minh Văn, thực lực cũng chẳng đáng kể, y đâu ngờ bọn chúng lại chính là những kẻ từng đàm phán với Bàng Đề.
Giờ đây, Bàng Đề đã chết, hai tín đồ kia cũng không còn, manh mối gần nhất coi như đứt đoạn.
Phương Dao trầm ngâm một lát, đoạn bất đắc dĩ thốt lên: "Vậy xem ra, chỉ còn cách đi về phía Tây Bắc mà thôi."
Vùng Tây Bắc chính là tổng đàn của U Minh Giáo. Nghe đồn, nơi đó có rất nhiều thành trì đã không còn bóng dáng người phàm, chỉ toàn những kẻ bị Minh Văn nhiễm độc. Nhưng nếu quả thật có bất kỳ biện pháp nào có thể làm thuyên giảm Minh Văn, thì chắc chắn cũng chỉ có thể tìm thấy tại chính nơi đó.
Tạ Thính cảm thấy lời nàng nói cũng có vài phần đạo lý, bất giác lại nhen nhóm lên trong lòng chút hy vọng.
Kể từ khi bị nhiễm Minh Văn, tâm tính y thường trở nên cương bạo, ngày càng khó giữ được sự bình tĩnh để suy xét mọi việc. Nghĩ kỹ lại, với bản tính tham lợi vô độ của Bàng Đề, nếu đã cam chịu giúp U Minh Giáo dùng yêu tội làm mồi nhử, thả chúng đi khắp nơi gây loạn, thì đối phương nhất định đã hứa hẹn ban cho gã không ít lợi ích.
Bằng không, cho dù có mượn sức U Minh Giáo kéo y xuống đài, Bàng Đề cũng nhiều nhất chỉ làm Yêu Vương được ba năm mà thôi.
Một cuộc giao dịch như vậy, Bàng Đề tất nhiên sẽ không dễ dàng chấp thuận.
Nhất định là có vài nhân vật trọng yếu trong U Minh Giáo nắm giữ phương pháp có thể áp chế Minh Văn, kéo dài thọ mệnh, dùng làm điều kiện trao đổi, mới có thể khiến Bàng Đề cam tâm tình nguyện trở thành chó săn cho bọn chúng.