Phương Dao quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một chiếc mặt nạ bạch hồ được treo ở vị trí nổi bật nhất. Mặt nạ được chế tác vô cùng tinh xảo, có đôi tai hồ ly nhọn hoắt, những đường kẻ mắt và hoa văn trên đó dường như được vẽ bằng một loại sơn đặc biệt, dưới ánh trăng hắt ra thứ ánh sáng huỳnh quang tuyệt đẹp.
Nàng vốn là người tu hành, thường xuyên lộ diện giữa yêu giới quả thực quá gây chú ý. Đeo một chiếc mặt nạ sẽ tiện bề hành sự hơn, sau này đi Tây Bắc có lẽ cũng dùng được.
Hai người bước đến trước sạp mặt nạ chọn lựa, còn A Chính và A Viên thì chẳng có hứng thú với mặt nạ. Chúng đảo mắt nhìn quanh, lập tức phát hiện đối diện là một quầy trái cây. Chủ quầy đang dùng bình phun nhỏ xịt nước lên đống chu quả đỏ mọng, khiến chúng trông càng thêm tươi ngon và hấp dẫn.
A Viên thèm đến chảy nước miếng, nói với Tạ Thính: "Phụ thân, bên kia có bán chu quả, con muốn mua chu quả!"
Tạ Thính tiện tay lấy ra một nắm lớn yêu châu từ túi trữ vật, không đếm xỉa gì mà nhét vào tay bọn trẻ: "Cứ đi mua đi."
Hai đứa trẻ cầm lấy yêu châu, lập tức quay đầu chạy vội đi mua chu quả để ăn.
Chủ sạp mặt nạ mắt sáng như đèn, thầm nghĩ đây đích thị là thượng khách, lại càng nhiệt tình giới thiệu các mẫu mặt nạ khác. Phương Dao chỉ liếc mắt đã ưng ý chiếc mặt nạ bạch hồ kia, sau đó nhìn sang những chiếc khác đều cảm thấy không vừa mắt.
Nàng nhẹ nhàng nhấc mặt nạ bạch hồ lên, chủ sạp lập tức hồ hởi chào hàng: "Khách quan quả là tinh mắt, chiếc mặt nạ này là món chế tác tinh xảo nhất, cũng là món bán chạy nhất trong tiệm. Bởi vì nguyên hình của thành chủ đại nhân, thậm chí cả Yêu Vương đại nhân đều là bạch hồ, hễ trong thành tổ chức lễ hội gì là mặt nạ này đều được mọi người tranh mua."
Chủ sạp xoa tay, cười nói: "Chỉ là giá có hơi cao một chút, nhưng số yêu châu này chắc không thành vấn đề với các vị chứ?"
"Ta đeo thử được không?" Phương Dao hỏi.
"Được chứ, dĩ nhiên là được rồi!" Chủ quầy đáp lời, nét mặt hân hoan.
Được sự cho phép của chủ quầy, Phương Dao đeo mặt nạ lên mặt. Chiếc mặt nạ vừa vặn ôm khít lấy đường nét gương mặt nàng, kích thước thật sự thích hợp.
Nàng nghiêng mắt nhìn sang Tạ Thính, con ngươi đen nhánh tĩnh lặng như mặt hồ thu, khóe mắt trên mặt nạ vẽ đuôi mắt màu hồng đào hơi nhếch, tăng thêm vài phần yêu mị kiêu diễm. Sống mũi cao thanh tú bị mặt nạ che khuất, biến thành hình dáng mũi hồ ly màu phấn hồng, chỉ còn lộ ra đôi môi mỏng màu anh đào nhạt và chiếc cằm nhỏ nhắn trắng trẻo.
Thoạt nhìn, nàng quả thực giống như một bán yêu bạch hồ, khí chất thanh thuần, không chút vương bụi trần.
Ánh mắt của Tạ Thính dừng lại trên gương mặt nàng, mục quang lay động, yết hầu chàng khẽ chuyển động. Khóe môi cong lên, chàng tán thưởng: "Thật đẹp."
Trong lúc phu thê hai người đang chọn mặt nạ, hai đứa trẻ đã sớm vây lấy quầy trái cây, hào sảng nói với chủ quầy: "Chúng ta mỗi đứa lấy năm cân chu quả, phải chọn loại to nhất, đỏ nhất!"
Lần trước ở Vương Thành chúng không mang theo yêu châu, chỉ có thể nhặt trái cây rơi dưới đất để ăn. Giờ có tiền trong tay thì hận không thể bao trọn cả quầy chu quả này.
Chốc lát sau, bọn trẻ nhận hai túi giấy lớn từ tay chủ quầy, mỗi đứa ôm một túi chu quả vui vẻ xoay người rời đi.
Đang định thò tay vào túi lấy một quả ra nếm thử, thì đột nhiên một bóng đen nhỏ thó nhanh chóng vụt qua giữa hai đứa trẻ. Lúc lướt ngang vai, kẻ đó đã tiện tay đoạt lấy một nắm lớn chu quả trong lòng chúng.
A Viên và A Chính ngẩn người, đứng chôn chân tại chỗ. A Viên chỉ kịp thấy bóng lưng tiểu tặc kia cũng là một đứa trẻ, sau lưng còn có một cái đuôi lông xù bẩn đến mức không nhìn ra nổi màu gốc, chớp mắt đã lẩn mất trong đám đông.