Ca ca chưa từng hung dữ với nó đến vậy, hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Phương Dao đưa mắt nhìn A Chính với triệu chứng nóng nảy đã bộc lộ, trong lòng thấy vô cùng khó chịu.
Nàng nghiêng đầu nhìn sang Tạ Thính ở bên cạnh, mấy ngày nay tâm trạng hắn lại vô cùng ổn định, chưa từng nổi giận, thậm chí còn có thể cười đùa với nàng.
Nàng nhớ lại con nai vừa bị cắn thủng yết hầu ban nãy, rõ ràng hắn có thể dùng hình người để săn bắt, vậy mà lại cố tình hiện ra thú hình, dùng cách tàn bạo và nguyên thủy hơn để hạ gục con mồi, có lẽ đây cũng là cách hắn phát tiết.
Phương Dao ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn vành vạnh trên cao, mỗi lần màn đêm buông xuống nàng đều âm thầm ghi nhớ trong lòng. Đêm nay cách lần Tạ Thính phát tác Minh Văn lần trước vừa đúng mười ngày.
Tưởng rằng hắn sẽ phát bệnh như lần trước, mãi tới nửa đêm mới khởi phát, không ngờ lần này lại đến quá đột ngột. Vừa rồi cả nhà vẫn còn quây quần bên đống lửa cùng ăn thịt nướng, trong nháy mắt, xiên thịt trong tay Tạ Thính đã rơi xuống đất.
Lần trước hắn phát bệnh, hai đứa trẻ còn đang ngủ say, không hề hay biết, nhưng lần này thấy phụ thân đột nhiên ngã vật xuống, sắc mặt dữ tợn, đau đớn quằn quại, hai đứa đều bị dọa sợ.
Tạ Thính cố đè cánh tay trái không chịu tuân lệnh, ngã sấp trên thảm cỏ, hai mắt đỏ ngầu, ngửa mặt rên rỉ, thở dốc trong thống khổ tột cùng.
"Phụ thân!" A Viên lập tức ném đùi gà nướng trong tay, định nhào tới bên người phụ thân, nhưng bị Phương Dao vươn tay ngăn lại.
A Chính nhìn phụ thân, bỗng nhớ tới bản thân vài ngày trước, đôi mắt đỏ hoe hỏi Phương Dao: "Mẫu thân, phụ thân cũng mắc phải chứng bệnh giống như con sao?"
Phương Dao không đành lòng tiếp tục che giấu, khẽ gật đầu.
"Bệnh gì vậy?" A Viên vẫn ngơ ngác chẳng hiểu gì.
A Chính phát tác Minh Văn đã là chuyện mấy hôm trước, A Viên vẫn nghĩ đó chỉ là một cơn bệnh cấp tính bất chợt nên cũng dần quên đi. Nhưng vừa hỏi xong, nó thấy thân thể ca ca cũng bắt đầu run rẩy, cánh tay trái co quắp giật giật hệt như phụ thân.
A Chính mồ hôi đầm đìa, thân thể mềm nhũn ngã xuống bên cạnh Tạ Thính, hai người dường như mắc cùng một loại bệnh.
Trông thấy phụ thân và ca ca khi nãy còn yên ổn, nay cùng lúc ngã xuống, thân thể co giật, rên rỉ đau đớn, A Viên sợ hãi đến phát khóc.
Tiểu tử con mắt đỏ hoe, ngước nhìn kéo ống tay áo Phương Dao, khẩn khoản hỏi: "Mẫu thân, phụ thân và ca ca rốt cuộc đã mắc chứng bệnh gì? Nhìn cả hai đau đớn khôn cùng." Tâm Phương Dao như bị bóp nghẹt. Minh Văn trong người Tạ Thính còn chưa dứt, vậy mà A Chính cũng đã đến kỳ phát tác.
Nàng nhẩm tính, chu kỳ Minh Văn phát bệnh ở A Chính vỏn vẹn bảy ngày, còn ngắn hơn cả Tạ Thính nhiều.
Chứng kiến hai phụ tử cùng lúc rơi vào thống khổ, Phương Dao không khỏi dâng lên cảm giác bất lực, cùng sự thất bại sâu sắc. Chăm nom một người đã khó, nay lại phải lo cho cả hai.
Không đành lòng để A Chính nằm trên thảm cỏ ẩm ướt, nàng liền bế nó vào lòng, đồng thời ngăn cản A Viên tiến lại gần, dặn dò: "Con đừng lại gần. Bệnh của phụ thân và ca ca có thể lây lan, tuyệt đối đừng để tay trái của họ làm con bị thương." A Viên nghe xong không khỏi ngẩn người, "Lây lan? Tay trái?"
Bấy giờ A Viên mới để ý, đầu ngón tay trái của ca ca đã xuất hiện một đoạn Minh Văn đen, còn cánh tay trái của phụ thân thì đã bị những hoa văn đen kỳ dị hoàn toàn quấn lấy.
Lần trước ca ca phát bệnh cũng chính là cánh tay trái đau nhói như vậy. Khi ấy, mẫu thân còn lo lắng kiểm tra vết sẹo nhỏ trên mu bàn tay nó. Cả hôm rời khỏi thành, phụ thân cũng đã dặn dò nó nhận dạng bức họa của tên ăn mày nọ.