Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 331

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Đợi đến khi hai đoạn thần thức rút xong, lớp áo mỏng sau lưng Phương Dao đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm.

Ngu Vọng Khâu nhìn hai mảnh thần thức trong tay, cất tiếng hỏi nàng: "Con định khi nào lên đường?”

Phương Dao điều tức một lát, rồi đứng dậy cung kính đáp: "Ngay trong hôm nay ạ.”

Chuyện Minh Văn không thể chậm trễ, bởi chậm trễ thêm một ngày, Tạ Thính và A Chính có lẽ sẽ phải chịu thêm một lần Minh Văn phát tác.

"Vậy con hãy đợi một chút, vi sư sẽ lập tức luyện chế cho con."

Phương Dao liền đứng đợi ở Chấp Sự Đường. Hai canh giờ sau, Ngu Vọng Khâu từ nội điện bước ra, trên tay là ba chiếc Lưu Quang Ngọc Điệp vừa luyện chế xong, Người giao toàn bộ cho nàng.

"Chiếc còn lại là vi sư dùng thần thức của mình để luyện, con hãy luôn mang theo bên người." Ngu Vọng Khâu thần sắc vẫn như thường, song giữa đôi lông mày đã ẩn hiện một chút mỏi mệt khó nhận ra.

Trong lòng Phương Dao dâng lên nỗi xúc động khôn xiết: "Sư phụ..."

"Đi đi, đồ nhi."

Phương Dao xoay người bước đến cửa đại điện, Ngu Vọng Khâu bỗng cất tiếng gọi nàng lại, giọng nói từ ái mang theo chút tang thương của bậc lão giả: "Dao Nhi, con nhớ kỹ, dù là vì đạo lữ hay vì con cái, mọi việc đều phải lấy chính bản thân con làm trọng, dù sao con cũng là cốt nhục của vi sư.”

Bước chân Phương Dao chợt khựng lại, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khôn tả, nàng hiểu rằng trong mắt sư phụ, mình không khác gì một nữ nhi. Nếu nàng bận tâm vì con cái, thì Người cũng bận lòng vì nàng y như thế.

Nàng lập tức quay người lại, cung kính hành lễ, khẽ nói: "Vâng, sư phụ, đồ nhi xin ghi nhớ lời dạy của Người.”

Sau khi rời khỏi Chấp Sự Đường, trời đã sẩm tối, nàng không chút dừng chân, thẳng tiến đến viện của Tô Minh Họa.

Hai đứa trẻ đã chờ nàng hồi lâu không thấy bóng dáng, lúc này đã ôm chăn say giấc nồng trên giường Tô Minh Họa. Phương Dao nhẹ nhàng vén vạt áo của bọn trẻ, tìm thấy mảnh Lưu Quang Ngọc Điệp trước đây, dùng chỉ đỏ xâu nó cùng Ngọc Điệp vừa mới luyện chế, rồi đích thân treo lên cổ hai đứa trẻ.

Tô Minh Họa và Cảnh Úc vừa nãy vừa kể chuyện lại vừa ru ngủ, vất vả lắm mới thay phiên nhau dỗ dành cho hai đứa trẻ chìm vào giấc ngủ. Lúc này, nhìn thấy Phương Dao buộc chỉ đỏ cho bọn nhỏ, cả hai đều nín thở, chỉ sợ lại làm kinh động đến hai vị tiểu tổ tông này.

May mắn thay, A Viên chỉ khẽ trở mình, không hề cảm giác được có thêm vật gì trên cổ.

Tô Minh Họa và Cảnh Úc theo sau Phương Dao ra đến tận ngoài viện, mới dám cất lời. Cảnh Úc nhìn Phương Dao, giọng nói chứa đầy phức tạp cất tiếng hỏi: "Sư tỷ, A Chính và A Viên sao lại là bán yêu hồ tộc?”

"Còn cần phải hỏi sao? Tạ Thính không phải phàm nhân, hắn chính là hồ yêu." Tô Minh Họa lắc đầu khẽ than, trong lòng nghĩ thầm tiểu sư đệ thật cố chấp, chuyện vốn chỉ cần động não một chút là có thể hiểu rõ mười mươi, mà lại cứ nhất định phải đích thân tới hỏi đại sư tỷ mới chịu thôi.

Lúc này, nàng ta cũng đã bình tĩnh sau nỗi kinh ngạc ban đầu. Đến cả sư phụ, Người luôn coi trọng danh tiếng tông môn và vô cùng bảo thủ, còn không để tâm đến huyết mạch bán yêu của bọn trẻ, thì nàng càng không cần so đo làm gì nữa.

Lúc trước khi Tạ Thính đưa hai đứa trẻ tới, Tô Minh Họa đã cảm thấy có điều không ổn. Dung mạo hắn quá đỗi tuấn mỹ yêu dị, hơn nữa, nàng ta luôn cảm thấy Phương Dao không thể dễ dàng động tình với một phàm nhân trói gà không chặt được.

Quả nhiên, hắn chính là hồ yêu.

Chân tướng lộ rõ, trong lòng Tô Minh Họa lại dâng lên một cảm giác vốn nên là như vậy.

Khi nãy dỗ hai đứa nhỏ ngủ, nàng ta còn tiện tay vuốt ve vài cái đuôi hồ ly mềm mượt, cảm giác thật sự không tệ chút nào.

"Sư đệ, sư muội, ta phải rời đi một đoạn thời gian, bọn trẻ đành phải nhờ hai người chiếu cố thêm vậy." Phương Dao nói với hai người.

"Sư tỷ, tỷ mới về mà lại muốn xuất môn sao? Tỷ đi đâu? Khi nào tỷ trở lại?"

Tô Minh Họa và Cảnh Úc gần như cất tiếng hỏi cùng một lúc.

Phương Dao đáp lấp lửng: "Ta phải đi càng sớm càng tốt."

Nghĩ tới Tạ Thính vẫn đang đợi dưới núi, Phương Dao cũng không tiện nói thêm nhiều lời với sư đệ sư muội.

Sau khi từ biệt bọn họ, nàng lập tức ngự kiếm xuống núi, đến cánh rừng hoang ngoài thành đã hẹn gặp Tạ Thính. Lúc này sắc trời đã gần chạng vạng, ánh sáng lờ mờ, trong rừng cây hoa cỏ rậm rạp, tầm nhìn cũng bị che khuất.

"Tạ Thính?"

Phương Dao đảo mắt nhìn quanh, vẫn không thấy bóng dáng Tạ Thính đâu cả, đành phải cất giọng gọi hai tiếng.

Vừa dứt lời, bụi rậm phía sau lưng nàng chợt vang lên tiếng động. Nàng theo tiếng quay đầu lại, dưới ánh trăng lạnh lẽo, một con bạch hồ khổng lồ toàn thân tuyết trắng đang chậm rãi bước ra từ trong lùm cây.

Thân hình nó cao lớn hơn bụi cây, có lẽ vừa rồi là nằm phục trong đó nghỉ ngơi nên nàng mới không thấy.

"Nàng đưa bọn trẻ về rồi ư, chúng có khóc lóc gì không?”

Trên đầu và lưng bạch hồ vương phủ đầy tán lá khô, nó khẽ rũ mình một cái, những chiếc lá liền rơi lả tả xuống đất.

Phương Dao thầm nghĩ, hắn vốn là Yêu Vương cao quý tôn nghiêm, vậy mà nay lại sống chẳng khác nào thân chó hoang lang thang chốn nhân gian.

"Không, bọn chúng rất ngoan." Phương Dao đáp.

Bạch hồ bước đến trước mặt nàng, thân ảnh chợt biến hóa, trong khoảnh khắc đã thành người.

Mái tóc đen dài xõa xuống lưng có phần lơ thơ rối bời, đường nét khuôn mặt tuấn tú còn vương vấn nét ngái ngủ, hiển nhiên hắn mới bừng tỉnh giấc. Hắn đã đợi nàng quá lâu, quả thực đã chợp mắt chốn lùm cây đôi lát.

Phương Dao vừa định xoay người, ánh mắt chợt lướt qua đỉnh đầu hắn, thoáng chốc khựng lại, rồi khẽ đưa tay lên.

Tạ Thính vừa hóa hình nên vẫn chưa kịp làm quen, thấy nàng định vuốt ve, liền thuận theo bản năng mà cúi đầu.

Phương Dao nhẹ nhàng gỡ một chiếc lá vương trên mái tóc hắn. Lặng lẽ nhìn người trước mắt, vẫn cứ cúi đầu không ngẩng.

Dường như vẫn chưa nhận ra sự tiếp xúc vừa rồi, hắn cứ giữ nguyên tư thế cúi đầu bất động, phía sau, đuôi hồ ly nhẫn nại ve vẩy.

Cảm giác như một chú khuyển đợi chủ nhân ban thưởng.

Phương Dao nhìn chiếc lá trong tay, bất giác khẽ đưa tay còn lại vuốt nhẹ mái tóc hắn.

"Chúng ta đi thôi."

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 331