Phương Dao đang định rút linh thạch ra thì một túi linh thạch đã được đặt lên bàn. Đệ tử thu linh thạch, điều chỉnh pháp trận. Bạch quang chợt lóe, hai người đã xuất hiện nơi khu vực quản hạt của Diễn Nguyệt Tông.
"Yêu tộc chẳng phải đều dùng yêu châu hay sao? Vì lẽ gì ngươi lại có linh thạch?" Phương Dao vừa bước ra khỏi trận đã hỏi hắn.
Tạ Thính khẽ sờ mũi: "Linh thạch đối với yêu tộc vốn vô dụng, dùng để lát nền điện mà thôi, còn dư lại chút ít."
"Cái gì? Nền điện trong cung của ngươi lại lát bằng linh thạch ư?”
Phương Dao khẽ nhíu mày kinh ngạc. Chẳng trách khi bước vào đại điện, nàng cảm thấy nền gạch trơn trượt lạ thường, bước chân chới với, suýt chút nữa đã ngã nhào.
"Ừm, mấy cục đá đó để không cũng vô ích, dùng để lát nền nhìn cũng đẹp mắt." Tạ Thính đáp lời, như thể chuyện đó chẳng có gì đáng nói.
Dù bình nhật không mấy để tâm đến tiền tài, Phương Dao nghe xong câu này cũng chẳng khỏi siết chặt tay, chỉ cảm thấy tội lỗi này thật khó dung thứ.
Chỉ riêng sàn điện lát bằng linh thạch của y, e rằng đã đủ sức sánh bằng cả Linh Tiêu Tông. Huống hồ hôm nọ y nổi cơn điên, còn đập vỡ không ít viên quý giá.
Nàng chợt nhớ tới lần y mang theo hai đứa nhỏ lần đầu đến Linh Tiêu Tông, nàng trong lòng áy náy, liền đưa cho y hơn một vạn linh thạch nàng đã tích cóp suốt bao năm.
Chẳng lẽ trong mắt y, đó cũng chỉ là mấy viên đá lát nền vô dụng?
"Trả ta đây." Phương Dao đưa tay ra trước mặt Tạ Thính, dù sao y cũng chẳng dùng đến, để nàng giữ còn có thể mua chút dầu bảo dưỡng kiếm.
Tạ Thính lập tức tháo túi trữ vật xuống, giao toàn bộ cho nàng.
Nàng nhận lấy xem xét, nào ngờ một kẻ vốn yêu sạch sẽ và ưa đẹp đẽ như Tạ Thính mà bên trong túi trữ vật lại lộn xộn vô cùng, chẳng ra quy củ gì.
Đập vào mắt nàng là những ngọn núi yêu châu chất chồng, đủ loại pháp khí binh khí chất đống tại một chỗ, không ít món còn vương vãi vết m.á.u tanh. Đan hoàn, thảo dược, vàng bạc châu báu chất đống như núi, vô số hòm y phục xa hoa mở toang, bên trong xếp đầy cẩm bào lụa là, còn linh thạch thì bị y nhét vào một góc khuất chẳng mấy ai để mắt tới, ước chừng cũng phải đến cả triệu viên.
A Viên nói không sai, phụ thân nó quả thực là giàu đến dọa người.
Ánh mắt Phương Dao lướt qua những binh khí vương m.á.u kia, trong đáy mắt nàng ánh lên một tia trầm mặc.
Hắn rốt cuộc đã đồ sát bao nhiêu tông môn mới tích lũy được khối tài sản khổng lồ này?
Tạ Thính nhận ra sắc mặt nàng biến đổi, y khẽ cụp mắt nhìn nàng, ánh mắt nghiêm nghị song vẫn mang vẻ vô tội: "A Dao, nàng tin ta, ta chưa từng tùy tiện sát hại bất cứ ai. Tất thảy đều là do bọn chúng tự nảy sinh tà tâm trước, ta đây chỉ là tự vệ chính đáng mà thôi...
Khi y vẫn chưa đăng ngôi Yêu Vương, song danh vọng đã vang xa, luôn có những tán tu không biết tự lượng sức mình, muốn lấy thủ cấp của y để nổi danh, kết quả lại tự rước lấy họa sát thân.
Vũ khí cùng túi trữ vật của bọn chúng đương nhiên đều bị y tịch thu. Trong đó không thiếu linh thạch chất đống. Ngày qua tháng lại, tài vật nhiều đến nỗi túi trữ vật không sao chứa nổi, y đành đem rải khắp sàn cung điện.
Phương Dao nhìn kỹ, quả nhiên những binh khí kia đều là của tán tu. Vũ khí có truyền thừa từ tông môn, như Tuyết Tịch kiếm của nàng, phần chuôi đều khắc ký hiệu môn phái, còn đám binh khí ấy thì không.
Nàng lại nhớ đến kể từ khi y kế vị Yêu Vương, đã ban hành bao nhiêu pháp độ có lợi cho việc hòa giải ân oán giữa nhân tộc và yêu tộc...
Phương Dao thu túi trữ vật lại, khẽ gật đầu: "Ta tin ngươi.