Cơn mưa nhỏ ở thành Triều Côi kéo dài đến tận chạng vạng mới chịu ngớt.
Phương Dao và Tạ Thính trở về tiểu viện tạm trú, vừa sưởi ấm bên đống lửa, vừa ôn lại những chuyện đã xảy ra ban ngày.
"Xem ra vị giáo chủ kia trước đó đã hứa hẹn với Bàng Đê, mỗi nửa năm sẽ ban cho gã một chén nước thánh có thể áp chế Minh Văn, mới khiến gã cam tâm tình nguyện làm việc cho U Minh Giáo."
Phương Dao lấy trong túi trữ vật ra chén nước thánh, đưa lên mũi ngửi kỹ. Nàng nói: "Chén nước thánh này ngửi thì không thấy mùi vị bất thường nào, nhưng nhìn thì đen kịt ô uế. Tốt nhất đừng vội uống, e rằng sẽ sinh ra tác dụng phụ khó lường."
Tạ Thính gật đầu. Quả thật, nếu không phải khi Minh Văn phát tác lại thống khổ đến cùng cực, e rằng chẳng ai tình nguyện uống thứ nước đen kịt này.
Phương Dao chợt nhớ đến tiếng nước chảy mà nàng đã nghe được khi cổng đại điện thân miếu mở ra, liền hỏi: "Chén nước thánh này là giáo chủ lấy từ trong thần miếu. Ta nghi ngờ dưới thân miếu ẩn chứa một dòng sông."
"Quả thật, khi giáo chủ ra vào thần miếu, ta cũng từng nghe thấy âm thanh ấy. Tiếng động đó rất giống tiếng nước sông chảy."
Hồ tộc trời sinh thính giác và khứu giác nhạy bén, Tạ Thính cũng đã nghe thấy âm thanh đó, vậy nên lời Phương Dao nói chắc chắn đến tám chín phần là không sai.
Bên dưới thần miếu của Hồng Y giáo chủ lại có một dòng sông có thể áp chế Minh Văn, chuyện này nghe ra quả thực vô cùng kỳ quái. Nếu có thể tận mắt nhìn thấy dòng sông ẩn sâu dưới thân điện, biết đâu lại phát hiện được điều gì bất ngờ.
Thế nhưng phía trước thần miếu lại có thủ vệ túc trực suốt mười hai canh giờ, đại môn thần miếu kia trông cũng vô cùng kiên cố, tựa hồ chỉ có giáo chủ mới có thể mở ra.
"Nếu có thể đào một đường hầm thông thẳng tới đáy tháp thần điện thì hay biết bao." Phương Dao nói lên ý tưởng trong lòng nàng.
"Đào hầm?" Vừa nghe đến đây, Tạ Thính lập tức nghĩ tới một thuộc hạ cực kỳ am hiểu việc này.
"Nàng chờ ta một chút."
Tạ Thính lấy từ trong n.g.ự.c áo ra một cây sáo trúc tinh xảo, đưa lên môi thổi mấy khúc. Dù không phân biệt được là khúc gì, nhưng tiếng sáo du dương lảnh lót đến nỗi ngay cả Tiểu Võ đang ngồi bên cạnh cũng bị hấp dẫn.
Tôn chủ đại nhân còn biết thổi sáo sao?
Phương Dao thấy cái đầu nhỏ của Tiểu Võ nhô ra từ ngoài sân ngó vào, liền gọi hắn lại bên đống lửa sưởi ấm, tiện tay nướng thêm mấy quả sa quả cho hắn ăn.
Tuy không biết Tạ Thính đang chờ đợi điều gì, nàng cũng không truy hỏi, chỉ lặng lẽ kiên nhẫn chờ. Một canh giờ sau, Phương Dao bỗng cảm thấy lớp đất dưới ghế gỗ có chút lỏng lẻo, dường như có vật gì đang muốn đội đất trồi lên. Thứ kia tựa hồ cũng cảm nhận được áp lực từ phía trên, chốc lát sau liền quyết định dịch chuyển sang chỗ khác.
Không may lại dịch chuyển đến đúng chỗ dưới m.ô.n.g Tiểu Võ. Hắn cúi đầu nhìn đống đất đang nhúc nhích dưới chân, tò mò giẫm thử một cái: "Ồ? Có sâu sao?"
Đống đất kia không tài nào nhấc lên được, buộc nó phải đổi sang nơi khác. Sau ba lượt thử, lớp đất mới được phá vỡ thành công, một con chuột chũi nhỏ mập mạp thò đầu ra, phủi sạch lớp đất bám trên mình, đoạn xoa xoa cái đầu nhỏ suýt bị Tiểu Võ giẫm cho một cục u.
Đến khi đôi mắt bé nhỏ của nó hoàn toàn mở ra, chưa quen với ánh sáng nên còn chút không thích nghi, vừa nhìn thấy Phương Dao và Tạ Thính, lập tức vứt bỏ hết mọi bực dọc vì bị giẫm đạp sang một bên, đôi mắt ngấn lệ nóng, kích động thốt lên: "Tôn chủ! Tôn chủ phu nhân!"
"Tôn chủ, sao ngài chẳng hề thông báo một tiếng đã tự tiện đến địa phận U Minh Giáo rồi? Ngài đâu hay, dọc đường đi thuộc hạ đã lo lắng đến nhường nào, ơ, sao đuôi của ngài lại biến thành màu đen?"