Tiểu Võ không chút ngập ngừng khẽ gật đầu: "Được!"
Vừa rồi nghe bọn họ bàn luận cách thức tiến vào thần điện, đôi mắt Tiểu Võ đã sáng rực lên, trên gương mặt hiện rõ vẻ sùng bái. Yêu Vương đại nhân và chư vị quả thực chuẩn bị làm chuyện lớn rồi!
Lại còn có việc mà hắn có thể ra sức giúp đỡ, hắn đương nhiên sẽ dốc hết sức mình.
"Tốt. Vậy giờ hãy bắt đầu đào đi." Tạ Thính nói.
"Tuân mệnh, Tôn chủ."
Lời vừa thốt ra, Lư Nghiên liền lập tức hóa trở về nguyên hình mà bắt đầu đào đất. Móng vuốt sắc bén vun vút cào xuống, đất đá văng tung tóe khắp nơi. Chỉ trong chớp mắt, mặt đất dưới chân nó đã lõm sâu xuống mấy tấc, lại còn đang tiếp tục sụt sâu đến mức có thể trông thấy bằng mắt thường.
Vào ngày hôm sau, nhân lúc Lư Nghiên còn đang đào bới địa đạo, Phương Dao dùng thuật Tịnh Trần để tẩy rửa bộ áo bào đen bốc mùi hôi nồng kia giặt đi giặt lại mấy lượt, sau đó khoác lên mình. Rồi dùng rơm rạ che kín miệng hố đã đào trong sân, xong xuôi mọi việc mới ra ngoài một chuyến.
Cả hai người bọn họ đều đã có Minh Văn, có thể đường hoàng qua lại trong thành. Thấy hai người mặc giáo bào của giáo đầu, đám giáo chúng cấp thấp hơn còn phải cúi đầu cung kính hành lễ. Phương Dao và Tạ Thính lại một lần nữa tiến gần đến thần điện, dạo quanh một vòng để dò xét địa hình.
Trong thành tuy vừa kết thúc lễ tế, phần lớn tín đồ đã rời đi, song vẫn còn không ít cấm vệ đóng giữ, đặc biệt là khu vực quanh thân điện có thể nói là canh phòng nghiêm mật như nêm, ban ngày đến một con ruồi cũng khó bay lọt.
Dù cho họ vận trường bào của giáo đầu, song vẫn bị thủ vệ ngăn cản bên ngoài, lấy cớ rằng " chưa có lệnh của Giáo chủ đại nhân", tuyệt không cho phép họ tiến thêm một bước chân.
Xem ra hành động vào ban đêm hẳn là vẹn toàn nhất.
Đêm đến, nhật nguyệt luân chuyển, vầng nguyệt tròn vành vạnh treo đỉnh đông, ngân nguyệt cô tịch rải khắp nhân gian. Lư Nghiên từ trong địa đạo chui lên, nói với hai người Phương Dao đang chờ trong viện: "Tôn chủ, Tôn chủ phu nhân, địa đạo đã gần như hoàn thành, chỉ còn cách hai trượng đất là có thể thông suốt, hiện giờ có thể xuất phát được rồi."
Nhìn thấy Tiểu Võ đang ôm mấy vò dâu cùng hộp mồi lửa, Phương Dao liền đoán biết ý đồ của hắn. Trước khi lên đường, nàng lại dặn dò thêm lần nữa: "Tiểu Võ, chúng ta ở trong địa đạo khó lòng canh chừng ngươi, hãy ghi nhớ, nhất thiết phải đặt an nguy bản thân lên trên hết."
"Ta hiểu, đại nhân yên tâm, ta hành sự nhanh gọn, đại nhân chớ lo lắng." Tiểu Võ tự tin gật đầu.
Dặn dò xong Tiểu Võ, Phương Dao mới cùng Tạ Thính theo sau thân hình bé nhỏ của chuột chũi, cúi người chui vào địa đạo đã khơi thông.
Trong địa đạo tối om, giơ tay không thấy năm ngón, Tạ Thính châm một ngọn mồi lửa để chiếu sáng, đất đá vụn trên đỉnh đầu vẫn không ngừng lả tả rơi xuống từng mảng.
Tạ Thính dùng đuôi che chắn cho Phương Dao, chau mày hỏi Lư Nghiên: "Địa đạo này của ngươi chẳng lẽ sẽ sụp đổ?"
"Tôn chủ yên tâm, địa đạo do ta đào cam đoan kiên cố nhất, hai vị hoàn thành đại sự, vẫn có thể theo đường cũ mà trở về."
Đi chừng một khắc, dường như đã đến gần quảng trường trung tâm trong thành, loáng thoáng nghe thấy trên đỉnh đầu vọng đến tiếng bước chân dồn dập của binh lính cùng tiếng la hét hoảng loạn.
"Kho lương cháy rồi!"
"Mau đi bẩm báo với Giáo chủ đại nhân!"
Xem ra Tiểu Võ đã bắt đầu hành động.
Phương Dao và Tạ Thính lập tức gia tăng tốc độ, tiếp tục tiến sâu vào trong địa đạo. Nửa khắc sau, hai người một chuột đã đến tận cùng địa đạo. Lư Nghiên trước tiên dán tai vào bức tường đất lắng nghe kỹ càng một hồi, sau khi xác định bên trong không có động tĩnh gì thì giương móng vuốt sắc bén lên, đào thủng bức tường đất còn lại.