Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 371

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Chàng hồ ly này, dáng người quả không tồi.

Trước đây từng ngủ cùng giường, nàng vô tình chạm vào cơ bụng của hắn, đã biết thân hình hắn rắn chắc.

Có điều lần đó chỉ là khẽ chạm qua vài lần, chưa thể lưu lại ấn tượng sâu đậm, còn lần này thì khác. Khoảng cách gần như thế, đang bôi thuốc, cơ bắp trước mắt hiện lên rõ ràng, rắn rỏi lại cân xứng, da thịt trắng lạnh, đẹp đẽ mà không mất phần mạnh mẽ, chẳng chút mỡ thừa.

Thân hình thế này, quả thực hợp mỹ cảm của nàng.

So với nỗi đau do Minh Văn mang lại thì cơn đau khi rửa sạch vết thương đã chẳng còn đáng kể nữa, Tạ Thính thậm chí còn có tâm tình đùa giỡn với nàng, đuôi mắt hơi híp, cái đuôi khẽ lay động: "Đây là lần đầu tiên nàng bôi thuốc cho ta đó."

"Ngươi còn muốn ta bôi thêm vài lần nữa ư?"

Giọng Phương Dao nhàn nhạt, song dưới ánh nến cam vàng ấm áp, vành tai nàng lại lặng lẽ khẽ ửng đỏ thêm đôi phần.

Nàng cẩn thận dùng nước muối rửa sạch những vết bẩn trên vết thương, sau đó từng chút một rắc đều dược phấn, đầu ngón tay mát lạnh khẽ chạm vào làn da nơi bả vai hắn, gương mặt hắn vì thả lỏng mà trở nên thư thái. Tạ Thính âm thầm nghĩ, quả cũng chẳng phải điều không thể.

Dù sao thì đãi ngộ như thế này, từ trước tới nay hắn chưa từng có được.

Chỉ tiếc rằng lúc này không phải đang ở trên long sàng trong Vương Thành, mà là địa động lạnh lẽo, ẩm thấp.

"Được rồi, ngươi mặc y phục vào đi." Phương Dao thu lại bình dược.

"Vậy là xong rồi ư? Không rắc thêm vài lần thuốc sao?" Trong giọng nói có phần vương vấn chưa dứt.

Phương Dao bất đắc dĩ: "Đây là bôi thuốc, đâu phải rắc gia vị, sao lại phải thêm vài lượt?"

Tạ Thính chỉ mới vừa hưởng thụ chút cảm giác được nàng chăm sóc, còn chưa kịp nếm hết mùi vị đã bị kéo về thực tại.

Hiện tại hiểm nguy chưa tan, cũng không phải lúc hưởng thụ, hắn đành lấy y phục mới trong túi trữ vật ra thay lại chỉnh tề.

Sau khi xử lý xong vết thương, hai người nghỉ ngơi một lát tại chỗ rồi tiếp tục tiến sâu bên trong thạch động.

Càng tiến vào sâu, thanh âm văng vẳng trong tâm trí lại càng rõ ràng.

Mỗi lần bị âm thanh kia mê hoặc khiến nàng dừng bước thì ý niệm muốn tiến về phía trước trong lòng Phương Dao lại càng thêm mãnh liệt.

Thanh âm ấy càng không muốn họ tiến bước, càng chứng tỏ phía trước có điều gì đó khiến "nó" phải e ngại.

Đi chừng nửa canh giờ, dòng sông ngầm không còn chảy rộng nữa, họ dường như đã đến nơi tận cùng của dòng sông, trước mặt là một thông đạo bị từng tầng dây leo rậm rạp bao phủ.

Xuyên qua lớp dây leo, Phương Dao nghe thấy tiếng nước chảy văng vẳng phía trước, vọng lại đầy trống trải, hiển nhiên sau lớp dây leo chính là một không gian vô cùng rộng lớn.

Phương Dao không chút do dự rút Tuyết Tịch ra c.h.é.m về phía dây leo. Đám thực vật chắn đường không chịu nổi kiếm phong sắc bén, rơi xuống lả tả, mở ra lối đi trước mặt. Hai người song hành, cúi người đi qua đoạn hành lang cuối cùng. Ngay lập tức, cảm giác như mây mù tan biến, ánh trăng chiếu rọi.

Hiện ra trước mắt là một đầm nước mênh m.ô.n.g sâu không thấy đáy, chính là khởi nguồn của sông ngầm, bên mép đầm dựng sừng sững một pho tượng đá khổng lồ, cao chót vót gần chạm đến vòm hang.

Hang động nơi này rất cao, rất rộng, thông thẳng lên mặt đất phía trên, để lộ ra một khe hẹp dài chừng bốn năm trượng, mấy luồng thiên quang rọi thẳng xuống, chiếu lên vùng đất ẩm ướt phủ đầy rêu xanh trước tượng đá.

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 371