Đúng lúc bạch hồ thu hút toàn bộ sự chú ý của đám cương thi, Phương Dao lặng lẽ lẻn đến phía sau pho tượng đá, tụ khí vào trường kiếm, một kiếm c.h.é.m bay nửa cái đầu tượng.
Sau khi pho tượng bị tổn hại, đám cương thi áo đỏ lập tức khựng lại như trời trồng.
Quả nhiên hữu hiệu!
Phương Dao vội vàng c.h.é.m thêm hai kiếm, hoàn toàn chặt đứt phần đầu pho tượng đá. Ngay khoảnh khắc ấy, một tên cương thi vừa bị Tạ Thính đánh bay vô tình rơi xuống chân tượng, phát hiện ra hành vi "phá hoại" của nàng. Chẳng màng Tạ Thính nữa, nó liền như con vượn, bò vọt lên đùi tượng, rồi tung thân nhảy vọt, chủy thủ trong tay lóe hàn quang đ.â.m thẳng về phía bụng Phương Dao.
Nếu cứ c.h.é.m từng nhát thế này e rằng quá mất thời gian, Phương Dao liền đạp lên Tuyết Tịch, mượn gió mượn lực, đồng thời vận kình vào đôi tay, dùng toàn lực đẩy vào lưng pho tượng, định xô ngã nó.
Pho tượng đã bị nàng đẩy nghiêng về phía trước, thân hình bắt đầu chao đảo lung lay. Phương Dao cảm nhận được sát khí của lưỡi đao đang ập đến, cắn chặt răng kiên quyết không lùi bước.
Cho dù bị thương cũng phải phá hủy được pho tượng này!
Khi mũi chủy thủ chỉ còn cách bụng nàng ba tấc, một tầng quang mỏng vô hình đột nhiên bao phủ thân thể nàng. Ngay sau đó, "ầm" một tiếng nổ lớn vang lên, vòng sáng trong suốt vỡ vụn thành muôn mảnh.
Lưu Quang Ngọc Điệp trên người Phương Dao đã thay nàng đỡ lấy một kích chí mạng này, kết quả là hoàn toàn vỡ nát.
Cương thi áo đỏ đánh lén bị luồng phản chấn từ pháp khí vỡ nát đánh bay ra ngoài, đập thẳng vào vách đá, gần như bị chôn sống trong đống đá vụn.
Tiếng nổ lớn khi Ngọc Điệp tan vỡ khiến Tạ Thính lúc này mới phát giác ra còn có một tên cương thi trốn sót, thừa dịp y phân tâm để đánh lén Phương Dao. May thay, nàng có pháp khí phòng hộ nên không bị thương tổn.
Hiểu được ý đồ của nàng muốn xô đổ tượng thần, Tạ Thính liền vung đuôi đánh bay đám cương thi trước mặt, phóng mấy bước đến gần, đuôi hồ ly như dây thừng cuốn chặt eo pho tượng, vận lực kéo mạnh một hồi.
Pho tượng khổng lồ đổ ầm xuống đất, tạo nên một tiếng động kinh thiên.
Cùng với đó, đám cương thi áo đỏ như mất đi nguồn lực điều khiển, lảo đảo rồi đồng loạt ngã vật xuống.
Sau khi tượng thần đổ vỡ, bụi mù bốc lên như sương trắng tản đi khắp nơi, một lúc lâu sau mới dần lắng đọng.
Phương Dao và cự hồ nhìn đám cương thi nằm la liệt khắp nơi, trao đổi ánh mắt.
Vậy là đã kết thúc rồi ư?
Đồng tử vàng kim của bạch hồ lóe lên ánh lửa chưa tắt, y tiến lên, dùng vuốt thú chặt đứt sạch sẽ từng cánh tay, từng cẳng chân của bọn cương thi.
Đám cương thi áo đỏ này quả thực là kẻ địch khó đối phó nhất từ trước tới nay, cổ họng bị c.h.é.m rồi mà vẫn còn có thể hành động, thực sự quá phi lý!
Phương Dao thì lại đến kiểm tra pho tượng đã đổ nát.
Khiến nàng kinh hãi là ngay giữa đống đá vụn vậy mà lại mọc lên một khối thịt đen thui, tròn trịa như một trái tim còn sống, đang thở phập phồng, co bóp theo nhịp điệu. Nàng không biết thứ đó là gì, cũng không dám tùy tiện chạm tay vào, chỉ dùng mũi kiếm khẽ chọc một cái.
[AÍ]
Một tiếng thét sắc nhọn như nổ tung trong đầu cả hai.
Phương Dao chau mày, thứ quỷ quái này còn có thể công kích tinh thần ư?
Mà tiếng kêu này nghe cũng đôi phần quen thuộc, dường như chính là âm thanh vang lên trong đầu họ mỗi khi Minh Văn phát tác.
Chỉ là lúc này nghe vào, thanh âm kia lại bén nhọn non nớt, hoàn toàn không mang chút thần bí mê hoặc nào như giọng nói khi xưa vẫn vang vọng trong đầu.