Phương Dao chậm rãi nói từng câu từng chữ, nhìn Tịch chưởng môn đang quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.
Khi nãy nàng thực sự từng có ý niệm muốn đoạt mạng tên chưởng môn Đan Hà Tông này trong chốc lát, song nghĩ đến sư phụ nhất định sẽ không cho phép mình làm điều đó, liền dùng chưởng thay cho kiếm.
"Tịch chưởng môn, ngươi nên cảm thấy may mắn vì chưa thực sự làm thương tổn cốt nhục của ta, bằng không, ta quyết sẽ diệt sạch toàn bộ Đan Hà Tông."
Giọng nói của Phương Dao tuy nhẹ nhàng, nhưng sát khí ẩn chứa trong từng lời lẽ khiến Tịch chưởng môn không khỏi rùng mình lạnh lẽo.
Trước kia nàng vốn chẳng phải người mạnh mẽ đến thế, nếu sư phụ truyền lệnh rút lui, nàng tuyệt đối không hé nửa lời phản đối.
Thế nhưng nay nàng đã là mẫu thân của hai hài tử, chúng chính là nghịch lân của nàng, là những người mà nàng thề sẽ bảo vệ bằng mọi giá. Kẻ nào dám động chạm, kẻ nào dám mơ tưởng, nàng tuyệt không thể thứ tha.
Chưởng môn Đan Hà Tông thân là gia chủ Tịch gia, vốn đã cứng đầu cố chấp, ngạo mạn tự phụ, sống bấy lâu nay đây là lần đầu tiên bị người khác đánh cho quỳ rạp, lại còn là trước mặt chư vị cao nhân và chúng đệ tử.
Ấy vậy mà Vạn Pháp Môn và Tàng Cơ Các đều đã rút lui, trước mặt hắn chỉ còn Linh Tiêu Tông, Kim Dương Tông, Diễn Nguyệt Tông, lại thêm Yêu Vương uy vũ tọa trấn.
Thể diện của hắn coi như mất sạch bách, song hai nắm tay vẫn siết chặt trong tay áo, dẫu lòng căm hận song chẳng dám thốt lời, lần đầu tiên nếm trải tư vị bị cường giả ức h.i.ế.p là thế nào.
Hắn chậm rãi chống tay xuống đất đứng dậy, có đệ tử bên cạnh định tiến lên đỡ lấy hắn, song lại lập tức bị Tịch chưởng môn hất văng ra, gượng chịu nội thương, rồi xoay người định cáo lui.
"Khoan đã."
Người lên tiếng lần này là Tạ Thính, Tịch chưởng môn mồ hôi lạnh túa đầy sống lưng, chẳng lẽ hôm nay định không cho hắn rời khỏi nơi này?
"Trước kia tông môn của ngươi đi khắp chốn bắt bớ người mang Huyền Âm chi thể, trong số đó có một lang yêu là tộc nhân của yêu giới ta, hãy phóng thích toàn bộ những kẻ bị giam cầm đó."
Tạ Thính không quên lời hứa với Tiểu Võ là đưa mẫu thân của hắn về đoàn tụ.
Minh văn đã được giải, Đan Hà Tông giữ Huyền Âm chi thể cũng chẳng có lợi ích gì, bọn họ chẳng phải tà tông, sẽ không dùng m.á.u Huyền Âm để tu luyện.
"Đợi ta trở về tông môn sẽ lệnh cho họ thả người." Tịch chưởng môn ôm n.g.ự.c nói.
Tạ Thính nhướn mày: "Chẳng phải ngươi có truyền âm kính sao? Truyền lệnh thả người ngay bây giờ có gì khó khăn?" Tịch chưởng môn không cách nào chối từ, đành lấy truyền âm kính vừa dùng ban nãy ra, trong làn sóng nước hiện lên dung mạo nữ tử ban nãy. Nàng vừa định cất lời hỏi, đã bị Tịch chưởng môn trầm giọng ngắt ngang: "Phóng thích hai Huyền Âm chi thể đang bị giam cầm trong Đan Phòng."
Dứt lời hắn liền cắt đứt truyền âm, thở dốc nói khẽ: "Như vậy chư vị đã mãn nguyện chăng?"
Phương Dao và Tạ Thính không đáp lời, Ngu Vọng Khâu cũng đang thân mang trọng thương, chẳng còn hơi sức tranh cãi thêm nữa, chỉ khẽ phất ống tay áo.
Tịch chưởng môn vội vã dẫn theo đám đệ tử, đành bại lui trong sự nhục nhã ê chề.
Tạ Thính nhìn theo thân ảnh hắn cưỡi gió rời đi, đôi mắt khẽ nheo lại.
Ba tông môn từ tông phục đến tông ấn, hắn đã khắc ghi sâu sắc trong tâm trí mình.
Năm xưa khi hắn ban hành lệnh cấm ở yêu giới, cấm yêu tộc vô cớ sát hại hay cướp bóc tu sĩ nhân tộc, pháp luật ấy là để gìn giữ hòa bình giữa hai giới yêu - nhân. Song đối với hạng người cặn bã, căn bản chẳng cần tuân theo luật lệ nào.
Sau khi trở về hắn sẽ căn dặn thuộc hạ của mình, nếu gặp ba tông môn kia, có thể chẳng cần tuân theo pháp độ nữa, muốn cướp đoạt thứ gì cứ tự nhiên cướp đoạt.