"Là ta."
Thủ Chuyết khàn giọng ngắt lời Tô Minh Họa.
"Người đưa A Viên đi là ta."
Hắn cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn sư phụ trên cao. Hai tay buông thõng bên người nắm chặt, run rẩy: "Sư phụ, đại sư tỷ, ta... ta có lỗi với hai người."
Tô Minh Họa kinh hãi đến nỗi không thốt nên lời.
Khi phát hiện A Viên mất tích, người mà nàng ta nghi ngờ nhất chính là Cảnh trưởng lão, bởi nàng ta biết hai đứa nhỏ thường xuyên gây rối trong lớp học của Cảnh trưởng lão, lại luôn khiến truyền nhân đắc ý của ông là Tịch Tri Nam bị lu mờ, vì vậy Cảnh trưởng lão không ưa gì chúng.
Thậm chí nàng ta còn từng nghi ngờ tiểu sư đệ.
Vì tiểu sư đệ có đôi chút tình cảm thâm kín với đại sư tỷ, biết đâu vì yêu sinh hận, đầu óc nóng lên mà đưa A Viên rời khỏi tông môn.
Nàng ta từ đầu đến cuối chưa từng nghi ngờ Thủ Chuyết.
Vị nhị sư huynh thật thà chất phác, chưa từng tranh giành, luôn đáng tin cậy.
“ Nhưng vì sao?”
Tô Minh Họa nghĩ mãi không ra vì cớ gì nhị sư huynh lại hành động như vậy? "Người của Đan Hà Tông tìm đến ta, nói trong tông có phương thuốc bí truyền có thể trị thương tổn kinh mạch. Chỉ cần ta đưa A Viên đến cho họ, bọn họ sẽ cho ta đan dược trị thương, giúp ta một lần nữa có thể cầm kiếm."
Từ khi quyết định làm chuyện đó, Thủ Chuyết đã biết sẽ có ngày bị phát hiện, song hắn chưa từng hối hận.
Chỉ là không ngờ sự tình không chỉ bại lộ, mà hắn cũng không đổi được đan dược từ Đan Hà Tông.
" Nhưng cho dù là vậy, huynh cũng không thể..."
Cảnh Úc cũng bật dậy theo, trong mắt tràn ngập thất vọng và phẫn nộ. Hắn hoàn toàn không ngờ nhị sư huynh mà mình luôn kính trọng lại chính là nội gián mà bọn họ đang truy lùng.
Thủ Chuyết đem A Viên đổi lấy đan dược, hành vi đó khác gì với Đan Hà Tông muốn lấy m.á.u A Viên để chữa trị Minh Văn?
Thủ Chuyết nghe tiếng chất vấn của tam sư muội và tiểu sư đệ, chỉ cúi đầu im lặng.
Người bị thương tổn kinh mạch không phải bọn họ nên họ có thể thoải mái trách mắng hắn. Họ căn bản không hiểu hắn đã dốc bao nhiêu tâm huyết trên con đường kiếm đạo, càng không thể hiểu nổi khi biết mình về sau không thể cầm kiếm nữa, hắn đã phải trải qua bao đêm nằm trên giường như phế nhân, khổ sở và đau đớn đến mức nào.
Tên thật của hắn vốn không phải là Thủ Chuyết.
Hắn chỉ là một đứa trẻ bình thường ở một thôn làng gần đó, nhà nghèo, anh chị em đông đúc, đến một cái tên tử tế cũng chẳng có. Vì từ nhỏ sức lực hơn người, cha mẹ và dân làng đều gọi hắn là Mãn A Ngưu.
Về sau được phát hiện có linh căn, hắn bái nhập Linh Tiêu Tông. Sư phụ thấy tên hắn quá thô tục, bèn đặt lại là Thủ Chuyết.
Hắn được chọn vào tông môn, lại còn được chưởng môn thu làm đệ tử thân truyền. Khi ấy, Thủ Chuyết cứ ngỡ mình thiên phú dị bẩm, vận số đã xoay chuyển, từ nay có thể sống một đời khác biệt, danh vang thiên hạ.
Nhưng đến khi gặp đại sư tỷ, tận mắt chứng kiến phong thái cầm kiếm của nàng, hắn mới hiểu thế nào là thiên tư hơn người, là con cưng của kiếm đạo. Một người mà cả đời hắn chỉ có thể ngưỡng vọng mà không bao giờ đuổi kịp.
Sau này sư phụ thu nhận thêm Tô Minh Họa và Cảnh Úc, hắn càng cảm nhận rõ rệt thiên phú của mình là kém nhất trong đám sư huynh đệ.
Thế nhưng hắn chưa từng sinh lòng đố kỵ với đại sư tỷ, chỉ oán mình ngu dốt, không có tư chất, vậy nên ngày ngày càng chăm chỉ khổ luyện.