Trước đó Cảnh Úc còn thầm nghĩ Tạ Thính hẳn đã hóa điên rồi, khi lãng phí ba ngàn linh thạch thuê tiên công kiến tạo truyền tống trận. Nhưng lúc này nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hắn mới bàng hoàng nhận ra ba ngàn linh thạch đối với người có thể ở trong cung điện tráng lệ thế này, chỉ như một hạt cát giữa biển khơi mà thôi.
Tô Minh Họa thì lại cảm thấy cung điện tuy đẹp đẽ nhưng quá rườm rà, phức tạp. Nếu không có thủ vệ dẫn đường, e rằng nàng sẽ lạc lối ngay bên trong.
Nàng ta vừa bước đi vừa ngó nghiêng khắp chốn, bỗng nhiên trượt chân, suýt nữa ngã nhào. Cúi đầu nhìn kỹ mặt sàn, nàng nhất thời kinh ngạc đến sững sờ. "Mặt sàn này sao nhìn quen mắt quá vậy?"
Ngu Vọng Khâu nghe nàng nói, cũng cúi đầu nhìn thử, vừa vuốt chòm râu bạc, vừa trầm ngâm nói: "Quả thực có chút quen mắt."
"Hình như... là linh thạch?" Ô trưởng lão chần chừ cất lời.
Câu nói của Ô trưởng lão như sấm sét giữa trời quang đãng, lập tức khiến mọi người chợt bừng tỉnh. Mặt sàn này trơn bóng, sáng loáng vô cùng, bước chân lên còn cảm nhận được luồng linh khí dịu nhẹ tỏa ra, nếu chẳng phải linh thạch thì còn có thể là gì khác?
Ngu Vọng Khâu suýt nữa rớt quai hàm. Cả một tòa cung điện lớn như vậy, toàn bộ sàn đều lát bằng linh thạch, tiêu đến hàng chục triệu linh thạch cũng chẳng đủ. Chẳng lẽ người có tiên khí đều tiêu xài phóng khoáng đến mức này sao! Thật là phung phí quá đỗi!
Cảnh trưởng lão từ khi ra khỏi truyền tống trận vẫn cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng giữa cảnh tượng này, ông ta cũng thật sự không thể nhịn nổi nữa.
Ngón tay ông ta không kìm được mà muốn cạy sàn!
Tâm trạng lúc mới vào cung của Phương Dao cũng tương tự như Tô Minh Họa, hành lang trong này quanh co chín khúc, mười tám vòng, chẳng khác gì một mê cung, mà mặt sàn lại trơn trượt vô cùng.
"Nên tháo bỏ sàn lát linh thạch này đi." Phương Dao thấp giọng nói với Tạ Thính bên cạnh.
Lát sàn bằng linh thạch để làm gì, vừa không chống trơn trượt, lại chỉ tổ khoe khoang của cải. "Được." Tạ Thính thuận miệng đáp lời.
A Dao không thích thì phá bỏ đi, lát lại là được thôi.
Hắn rất hài lòng với hiệu quả của trận pháp truyền tống. Khoảng cách vốn phải cưỡi gió phi hành ròng rã vài ngày đêm, giờ chỉ cần chớp mắt là có thể tới nơi. Kỹ thuật đúng là có thể cải thiện cuộc sống, nhiều pháp trận và pháp khí của nhân tu quả thực có chỗ để yêu tộc học hỏi thêm.
"Bẩm tôn chủ, tôn chủ phu nhân, có người cầu kiến."
Lư Nghiên đi tới đón, trên người mặc y phục quản gia của Vương thành, chỉnh tề, đoan chính. Hắn vẫn luôn giám sát việc xây dựng truyền tống trận, biết hôm nay đường truyền sẽ thông nên đặc biệt chuẩn bị việc tiếp đãi từ trước.
Một thủ vệ khác dẫn Ngu Vọng Khâu cùng những người còn lại tiếp tục tham quan cung điện, còn phu thê Phương Dao thì theo Lư Nghiên tới đại sảnh tiếp khách.
Phương Dao không biết ai đến tìm Tạ Thính, chỉ cảm thấy thời gian có vẻ hơi gấp rút. Lát nữa nàng còn phải đi đón các tiểu hài tử tan học.
Lư Nghiên đẩy cửa đại sảnh ra, Phương Dao phát hiện ra người đang chờ sẵn bên trong.
Một tiểu hài tử lang tộc bán yêu quen thuộc, ngoan ngoãn đứng trong đại sảnh. Y phục trên người giản dị mà sạch sẽ, khuôn mặt vốn hay lấm lem nay đã được rửa sạch, trở nên trắng trẻo tinh khôi, đôi mắt hơi lo lắng, lại mang theo chút mong chờ nhìn khắp đại điện.
Phương Dao kinh ngạc thốt lên: "Tiểu Võ?"
Bên cạnh Tiểu Võ là một phụ nhân có dung mạo tương tự, đôi tai sói và đuôi sói cùng màu xám lam. Dung nhan nàng ôn hòa, hiền hậu, chỉ là thân hình vô cùng gầy yếu, hốc mắt lõm sâu, trông như thể một người suy nhược đã lâu.
Tiểu Võ nhìn thấy Phương Dao và Tạ Thính, đôi mắt sáng rực, kích động định tiến lên vài bước, lại bị phụ nhân bên cạnh giữ lại.
Phụ nhân kia hai mắt rưng rưng lệ, lập tức cúi đầu quỳ xuống đất: "Dân phụ dập đầu tạ ơn tôn chủ và đại nhân đã ban ơn cứu mạng!"