Tạ Thính liếc nhìn Lư Nghiên, khẽ gật đầu nói: "Nếu đã vậy, cứ để Tiểu Võ ở lại vương cung đi."
Phương Dao khẽ giật mình, y thật sự để Tiểu Võ làm tạp dịch sao?
Lư Nghiên thấy sắc mặt Phương Dao thoáng vẻ nghi hoặc, liền nhỏ giọng giải thích: "Bẩm Tôn chủ phu nhân, được ở lại vương cung là việc tốt, chẳng khác nào có được cơm no áo ấm trọn đời, đãi ngộ cũng vô cùng hậu hĩnh. Hơn nữa, Tôn chủ vốn không nỡ để hài tử làm việc nặng nhọc đâu. Đây chính là một ân huệ to lớn."
Thấy Liễu Nương và Tiểu Võ đều rưng rưng nước mắt, mang vẻ cảm kích vô vàn, Phương Dao mới vỡ lẽ.
Tạ Thính hạ lệnh, lập tức có hạ nhân dẫn Tiểu Võ rời đi, sắp xếp chỗ ở, truyền đạt quy củ cùng lễ nghi trong vương cung. Liễu Nương thấy vậy vội vàng cáo lui. Sau đó, một hạ nhân ghé tai Lư Nghiên thì thầm vài câu.
Lư Nghiên lập tức bẩm báo: "Bẩm Tôn chủ, Tôn chủ phu nhân, trận pháp truyền tống tại hành lang tẩm cung đã được tu sửa xong xuôi. Lát nữa, ngài và phu nhân có thể trực tiếp từ đó vận dụng trận pháp để quay về."
Nói đoạn, y khẽ liếc nhìn Phương Dao, dường như có điều muốn nói lại thôi.
Tạ Thính liền dứt khoát: "Nói thẳng ra đi."
Lư Nghiên lập tức tiếp lời: "Việc Tôn chủ phân phó, thuộc hạ đã sắp xếp người đi làm rồi. E rằng trong khoảng thời gian này, ba tông kia sẽ không mấy dễ chịu đâu."
Đây là điều Tạ Thính học được từ Bàng Đề, làm sao để đạt được mục đích mà không vương một chút mùi m.á.u tanh nào vào bản thân.
Y sai Lư Nghiên thả ra mấy tội yêu sắp mãn hạn tù, cố ý đưa chúng đến địa phận ba tông kia. Đám yêu đó chỉ cướp bóc đệ tử của bọn họ, tuyệt nhiên không lấy mạng. Sau khi đánh cho một trận tơi bời, chúng còn lột sạch đạo bào và túi trữ vật, khiến họ trần truồng quay về tông môn trong nhục nhã.
Kết quả là gần đây, đệ tử ba tông chẳng ai dám bước chân ra khỏi cửa.
Tên chưởng môn Đan Hà Tông kia, tự biết mình đã đắc tội với Yêu Vương, lại càng co đầu rụt cổ trong địa phận tông môn. Y chẳng dám bước chân ra ngoài, chỉ e bản thân cũng bị lột sạch rồi quăng ra đường như đám đệ tử kia.
Tạ Thính khẽ nheo mắt, giọng điệu nhàn nhạt: "Thế vẫn còn là quá nhẹ nhàng với kẻ đó. Truyền lệnh xuống, chỉ cần là đệ tử chủ động rời khỏi Đan Hà Tông, yêu giới ta sẽ không làm khó dễ."
Sau khi chuyện ba tông liên thủ công kích Linh Tiêu Tông bị truyền ra, danh tiếng của chúng vốn đã bị bôi nhọ, nay nghe đồn các tông khác tổ chức tiệc vui cũng chẳng gửi thiệp mời cho ba tông ấy nữa.
Cộng thêm áp lực từ yêu tộc, e rằng chẳng bao lâu nữa, Đan Hà Tông sẽ có một lượng lớn đệ tử bỏ tông mà đi.
Đệ tử chính là căn cơ của tông môn. Tạ Thính muốn khiến Đan Hà Tông tan rã từ chính cái gốc rễ đó.
“A Dao, nàng có cảm thấy ta làm vậy là quá đáng không?” Tạ Thính cúi đầu, trầm giọng hỏi Phương Dao.
Chuyện này vốn dĩ là hắn âm thầm sắp đặt, chỉ là đúng lúc Lư Nghiên đến bẩm báo, mà Phương Dao cũng có mặt. Hắn không muốn giấu giếm nàng bất cứ điều gì, bèn cho phép Lư Nghiên bẩm báo thẳng thắn.
Phương Dao khẽ lắc đầu, nở nụ cười nhẹ. “Ta nào dám trách cứ điều chi.”
Nhìn thấy vết thương trên cổ tay Liễu Nương, Phương Dao không khỏi kinh hãi. Nghĩ đến việc A Viên suýt chút nữa cũng phải chịu khổ cảnh ấy, lòng căm hận Đan Hà Tông lại càng thêm sâu đậm, cho dù có làm gì đi chăng nữa, cũng nào thấy quá đáng chút nào. Phương Dao bên này đã sắp đặt xong chuyện của Tiểu Võ, bên kia Ngu Vọng Khâu và những người khác cũng đã tham lãm gần hết điện vũ. Lư Nghiên còn chuẩn bị cả yến tiệc định khoản đãi mọi người, song lần này Ngu Vọng Khâu chỉ là đến để thử truyền tống trận, vốn dĩ không định nán lại lâu.