Thiên phú của hai tiểu đồng này như thế, ai nhìn mà chẳng đỏ mắt ghen tị? Chưa kể đến các tà tông, chỉ riêng Kim Dương Tông lân cận nếu biết được ngài không chỉ thu nhận một tiểu đồ tôn đơn linh căn, mà còn có một tiểu đồ tôn sở hữu vô sắc linh căn hiếm thấy từ ngàn xưa, e rằng ngay cả việc bắt cóc cũng dám làm.
"Dao Nhi suy nghĩ quả thật thấu đáo, vậy thì chuyện kiểm tra linh căn hôm nay, chư vị hãy giữ kín miệng, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài." Ngu Vọng Khâu quét mắt nhìn khắp một lượt những người có mặt.
Tô Minh Họa giơ tay tuyên thệ: "Sư phụ cứ yên tâm, bọn con ai nấy đều kín miệng."
Thôi trưởng lão cũng gật đầu nói: "Quả nhiên chuyện này vẫn nên giữ kín bí mật thì hơn, may mà A Viên có vô sắc linh căn, sau này dù tu hành nhanh hơn người cũng chỉ bị người ta cho là do thiên phú linh căn đặc biệt, chỉ cần không để người khác nội thị linh mạch của con bé, thì chuyện A Viên là Huyền Âm chi thể sẽ có thể che giấu được."
Ngài dừng lại giây lát, trầm giọng nói tiếp: "Chỉ là nghe đồn có một số người trong tà tông đã luyện chế được pháp bảo có thể dò ra khí tức Huyền Âm chi thể, sau này vẫn nên tránh để A Viên rời khỏi Linh Tiêu Tông nửa bước."
A Viên nghe bọn họ đối thoại, hiểu không quá rõ ràng, nhẹ nhàng lay lay tay mẫu thân: "Mẫu thân, Huyền Âm chi thể là gì thế?"
Phương Dao cúi đầu nhìn tiểu oa nhi vẫn còn chưa hiểu sự đời, lòng nàng chợt mềm nhũn, tựa như bị khẽ đánh một cái, nàng hít sâu một hơi, trầm giọng đáp: "Xin trưởng lão yên tâm, A Viên là nữ nhi của ta, nửa đời sau của ta nhất định sẽ dành trọn để bảo vệ con bé chu toàn."
Chỉ cần ta còn sống, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai làm thương tổn đến hai đứa trẻ này.
Ngu Vọng Khâu gật đầu: "Ừm, không chỉ có con, còn có cả sư tổ ta nữa."
Nếu thực sự có tà tông nào không biết điều dám đánh chủ ý lên hai tiểu đồ tôn này, thì tức là đối địch với toàn bộ Linh Tiêu Tông!
"Còn có các vị sư thúc chúng ta nữa chứ." Tô Minh Họa cũng cười nói phụ họa.
Sư phụ thường xuyên bế quan tu luyện, nhiều khi đều là đại sư tỷ vừa làm thầy, vừa làm trưởng bối dạy bảo bọn họ, địa vị trong lòng các đệ muội thậm chí còn có phần vượt qua cả sư phụ, không ai có thể thay thế.
Bọn họ nhất định sẽ dùng tính mạng mình ra để bảo vệ cốt nhục của sư tỷ.
Nói đến đây, Tô Minh Họa không khỏi tỉ mỉ đánh giá hai tiểu oa nhi bên cạnh Phương Dao. Lần trước ở Chấp Sự Đường sự tình xảy ra đột ngột, bầu không khí ngượng ngùng, bọn họ còn chưa kịp nhìn kỹ hai hài tử này. Hôm nay A Viên mặc một chiếc yếm váy ngắn sắc anh thảo, mái tóc búi trên đỉnh đầu, cột bằng dải lụa đỏ, đôi mắt hạnh đen láy sáng ngời, hàng mi cong dài tựa hai chiếc quạt nhỏ, không khác gì một tiểu nhân nhi được tạc từ ngọc và đắp từ tuyết, toát lên vẻ xinh xắn đáng yêu vô ngần.
A Chính thì mặc áo ngắn đồng sắc với muội muội mình, khuôn mặt trắng trẻo nho nhã, khí chất thanh lãnh đoan chính tựa như đúc từ đại sư tỷ, chờ đến khi trưởng thành, e rằng sẽ khiến không biết bao nhiêu nữ tu xao xuyến tâm hồn.
A Viên ngoan ngoãn yên vị giữa đầu gối Phương Dao, hai tay đan vào nhau, chẳng thốt nửa lời, dung mạo chẳng khác nào một phiên bản thu nhỏ của nàng. Tô Minh Họa nhìn một lúc lòng nàng cũng muốn tan chảy, không nhịn được bèn vẫy tay gọi nó: "Tiểu nha đầu, lại đây nào."
A Viên đánh giá Tô Minh Họa một lượt, sau đó chạy lon ton đến bên cạnh.
"Chúng ta vẫn chưa giới thiệu đàng hoàng. Ta là tam sư thúc của các con, vị này là nhị sư thúc, còn kia là tiểu sư thúc." Tô Minh Họa tươi cười ôm lấy A Viên, rồi chỉ về phía Thủ Chuyết và Cảnh Úc bên cạnh.
Hôm nay vừa phát hiện linh căn, sư phụ còn đích thân tuyên bố sau này sẽ tự mình dạy dỗ hai đứa hài tử này. Giữa nàng và bọn trẻ lại thêm một tầng quan hệ sư môn.
Đối với tu sĩ mà nói, loại quan hệ này còn bền chặt hơn cả tình ái thường tình hay huyết thống ruột rà.
Từ nay về sau, nàng đã có thêm hai tiểu sư điệt rồi.
"Chào nhị sư thúc, tam sư thúc, tiểu sư thúc ạ."
A Viên ngoan ngoãn lên tiếng chào từng người một.
"Ngoan quá."
Tô Minh Họa đưa tay nhéo nhẹ gương mặt bầu bĩnh của nó, còn chưa kịp thu lại nụ cười yêu chiều, đã thấy bánh bao nhỏ đưa bàn tay trắng trẻo ra trước mặt bọn họ, đôi mắt hạnh trong veo chớp chớp: "Sư thúc có quà ra mắt không?"
---