Hai đứa nhỏ đều đã chìm vào giấc ngủ say. Ngay lúc Phương Dao cũng vừa chìm vào giấc mơ màng thì bỗng cảm giác phía sau mình, Tạ Thính đã nhẹ nhàng rời khỏi giường, lặng lẽ biến mất vào trận pháp nơi hậu viện, dường như đã tiến vào Ma Cung để xử lý vài chuyện.
Bên cạnh vắng bóng một người, chiếc giường bỗng chốc trở nên rộng rãi hơn nhiều. Thế nhưng Phương Dao lại chẳng thể nào yên giấc, nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi, nhưng kì thực chẳng hề thiếp đi chút nào.
Sau nửa canh giờ, người ấy đã trở về lặng lẽ nằm xuống cạnh nàng, trên áo còn vương vấn khí lạnh từ bên ngoài. Hắn vươn cánh tay dài, từ phía sau khẽ ôm lấy nàng vào lòng.
Trong bóng đêm mịt mờ đặc quánh, vài sợi tóc dài mềm mượt tựa tơ lụa, khẽ lướt qua cằm và vai nàng, có lẽ là mái tóc hắn đã buông xõa. Ngay sau đó, một nụ hôn nóng ấm khẽ rơi xuống sau vành tai nàng, chẳng phải vô ý chạm vào trong lúc mơ màng, mà là đôi môi mỏng của hắn, khẽ mút lấy vành tai mềm mại ấy.
Hắn đang ân ái nàng.
Hơi thở của Phương Dao khẽ khựng lại, hàng mi dài khẽ run lên.
Động tác của người phía sau quá đỗi tự nhiên, lại vô cùng quen thuộc. Tựa như chẳng biết đã bao đêm nàng chìm vào giấc ngủ say, hắn đều lặng lẽ ôm lấy nàng, âu yếm những sợi tóc buông lòa xòa, dịu dàng vuốt ve.
Y dường như e ngại hành động quá trớn sẽ đánh thức nàng, hoặc làm kinh động hai tiểu nhi đang say giấc bên cạnh. Y chỉ khẽ hôn lên tóc mai nàng, vùi mặt vào hõm cổ giai nhân, lại nhẹ nhàng đặt thêm một nụ hôn nữa, rồi trở lại gối nằm. Chiếc đuôi mềm mại như tơ quấn lấy đôi chân nàng, siết chặt, như thể muốn giam cầm nàng trong vòng tay y, xem nàng là vật sở hữu không thể buông lơi.
Trong đêm tịch mịch, lòng người càng dễ rung động. Ánh trăng bạc khẽ khàng len qua hàng mi, in bóng lặng lẽ trên đôi mắt nàng. Nàng có thể nghe rõ tiếng tim mình đập từng nhịp, vang vọng bên tai, thổn thức không thôi.
Chóp mũi của y khẽ cọ nhẹ lên gáy nàng. Hơi thở y có phần hỗn loạn sau hai nụ hôn ban nãy, cố nén xuống để giữ lại sự bình tĩnh cuối cùng. Cả căn phòng chìm trong im ắng đến lạ thường.
Phương Dao nhìn con gái đang ngủ yên bên cạnh, khẽ nhắm mắt lại, không nói một lời. ...
"Phụ thân, mẫu thân, chúng con đi học đây!"
"Ừ, đi đi."
Phương Dao vừa dứt lời, hai tiểu nhi liền cưỡi tiểu hồ lô ong mật, nhanh chóng lủi mất tăm.
Kể từ khi phát hiện các đệ tử không để tâm đến thân phận bán yêu của mình, hai đứa trẻ dường như càng thêm hăng hái với việc học hành, đến cả câu chào tạm biệt với Phương Dao cũng trở nên vội vàng, qua loa.
Hôm nay gió êm nắng đẹp, là một ngày xuân rực rỡ, chan hòa ánh nắng. Trong viện, hoa thạch lựu cùng hoa phụng tiên đều đồng loạt nở rộ, từng đóa đỏ thắm, rạng ngời sắc hồng rực rỡ, ngập tràn tầm mắt.
Sau khi thu hoạch linh trà, A Viên đã xin Tô Minh Họa một ít giống hoa tứ quý đem gieo trong viện.
So với trình độ làm vườn "trồng gì c.h.ế.t nấy" của Phương Dao, A Viên lại có biệt tài riêng trong việc trồng hoa. Sau khi thi triển vài thuật sinh trưởng, dù là loài hoa khó chăm đến mấy cũng có thể nảy mầm xanh tốt.
Hiện tại toàn bộ viện tử của nàng không còn vẻ hoang vu lạnh lẽo như thuở trước, cây cối xanh tươi um tùm, hoa thơm thoang thoảng khắp nơi.
Sau khi hai tiểu nhi rời đi, Phương Dao ngồi một mình bên bàn đá trong viện, trên tay cầm một xấp giấy, cúi đầu chuyên chú đọc.
Đây là phần tu hành Tâm Kinh và cảm ngộ mà Thôi trưởng lão yêu cầu hai đứa trẻ viết, coi như bài tập sau giờ học, mai là đến hạn nộp. Sợ viết không tốt nên chúng đã nhờ mẫu thân xem qua giúp một lượt rồi mới đem nộp.