Phương Dao lập tức ngự kiếm hạ xuống. Khi lướt qua phía trên mặt đầm, nàng nhìn thấy bóng mình phản chiếu rõ mồn một, trong lòng thoáng dấy lên cảm giác kỳ lạ.
Mặt nước này quá đỗi tĩnh lặng, tựa hồ một tấm gương sáng bóng, không gợn chút sóng.
Nàng chăm chú nhìn mặt đầm trong suốt, có thể soi rõ từng hình bóng. Song, nàng lại có cảm giác đây là một hồ nước chết, không chút sinh cơ, bất giác trong lòng dâng lên cảnh giác. Trong khoảnh khắc tựa điện xẹt, mấy sợi dây leo to bằng cổ tay bỗng nhiên phá không lao thẳng về phía nàng.
Phương Dao phản ứng cực nhanh, lập tức xoay người, tay rút Tuyết Tịch kiếm ra khỏi tay áo, vung một chiêu c.h.é.m mạnh.
Những dây leo thoạt nhìn vừa dai vừa cứng cáp kia, dưới lưỡi kiếm rót đầy linh khí của nàng lập tức bị c.h.é.m đứt thành hai đoạn, chất lỏng xanh đen b.ắ.n tung tóe.
"Hừ."
Phương Dao khẽ động mi tâm, nàng lờ mờ nghe thấy tiếng rên rỉ, tựa hồ phát ra từ miệng người. Chẳng lẽ những dây leo này lại là yêu vật?
Sự phản kháng của nàng dường như càng khiến những dây leo thêm giận dữ, càng nhiều xúc tu quỷ dị vươn ra tấn công, há mồm nhe vuốt. Nhưng sắc mặt Phương Dao vẫn không hề đổi, bình tĩnh ứng biến. Trong tay nàng, Tuyết Tịch kiếm như hòa làm một thể, bóng kiếm lóe sáng, dây leo bị c.h.é.m đứt từng đoạn rơi lả tả.
Những dây leo này hoàn toàn không phải đối thủ của nàng. Thậm chí, chúng chưa kịp chạm tới vạt áo, đã bị nàng vung kiếm c.h.é.m gãy, dần lâm vào thế hạ phong.
Ngay lúc Phương Dao đang toàn tâm ứng chiến với hoa yêu, bỗng từ một nơi vô định, một viên đá nhỏ bay tới, chuẩn xác đánh trúng chuôi kiếm của nàng. Lực đạo kinh người khiến nàng không kịp phòng bị, thanh kiếm trong tay liền văng khỏi tay, rơi thẳng xuống hồ nước.
Phương Dao cả kinh thất sắc. Con hoa yêu này... lại còn có đồng bọn sao?
Nàng kinh ngạc nhìn về phía hòn đá bay tới, trong lòng dâng lên cảnh giác, song lại chẳng thấy bóng người. Lúc này, vũ khí đã không còn trong tay, đám dây leo thừa cơ cuốn chặt lấy cổ chân nàng, kéo mạnh nàng thẳng vào trong đầm nước.
Một tiếng "Bùm!" vang lên, bóng dáng trắng như tuyết kia liền chìm hẳn vào đầm nước, lặng lẽ biến mất. Mặt nước không hề gợn lên lấy một vòng sóng, chỉ chốc lát sau đã khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu.
Túc Ngọc bước ra sau một gốc đại thụ. Hoa yêu nhìn những cành nhánh bị c.h.é.m gãy rơi đầy dưới đất, không kìm được mà oán trách: "Hỏng bét rồi! Sao ngươi không nói sớm cho ta biết nàng lợi hại đến nhường ấy? Xúc tu bảo bối của ta... hu hu hu...."
Kể từ lúc bóng dáng Phương Dao xuất hiện, toàn bộ tâm thần của Túc Ngọc đã bị nàng lôi cuốn. Hắn không hề nghe lọt lời oán thán của hoa yêu, không chút do dự mà nhảy thẳng vào hồ nước.
Vừa mới chạm vào mặt hồ, Phương Dao đã cảm thấy điều bất thường. Cảm giác chẳng giống nước mà tựa bùn lầy của đầm lầy; khí khiếu toàn thân đều bị dòng nước ấy phong bế, không tài nào vận dụng linh khí, càng không thể vùng vẫy.
Chỉ trong chớp mắt, nước đầm đã tràn qua đỉnh đầu nàng. Cảm giác nghẹt thở ập đến bao phủ toàn thân, tựa như có thứ gì đó quan trọng bị dòng nước sền sệt ấy rút cạn khỏi tâm trí nàng.
Đôi mắt mở to của Phương Dao dần trở nên mơ màng, cả người rơi vào cảm giác mất trọng lực, không ngừng rơi xuống, cho đến khi lưng nàng đập xuống nền đất mềm mại. Tựa như nàng đang rơi vào một cánh đồng hoa êm ái, xung quanh ngập tràn hương cỏ và mùi đất.
Trong cơn mơ màng chưa tỉnh hẳn, nàng cảm giác có người đang giẫm lên cọng cỏ tiến tới bên cạnh mình, cúi người bế ngang lấy nàng. Vòng tay của người ấy thật có lực, dường như đã ôm nàng từ rất lâu.