Túc Ngọc, không... Tạ Thính cảm thấy từ nay về sau, có lẽ hắn phải đổi cả tên lẫn họ mất thôi.
Hắn chăm chú nhìn nàng, cố tình hỏi cặn kẽ: "Cô nương tên gọi là gì? Vì sao lại một mình xuất hiện trong cánh đồng hoa ngoài trấn thế?"
"Ta không nhớ gì cả." Phương Dao co chân lại, hai tay nâng chén rượu đặt trên lớp chăn mỏng đắp ngang đùi, nàng hơi cúi đầu, chăm chú nhìn bóng dáng mình phản chiếu trong lòng chén. Một chữ chợt vụt qua tâm trí nàng.
Nàng ngẩng đầu, ngập ngừng nói: "Dao... dường như là tên của ta."
Nàng mơ hồ cảm thấy chữ hiện lên trong lòng kia chính là tên của mình, song ngoài điều đó ra, nàng họ gì, niên kỷ bao nhiêu, nhà ở phương nào, trong tâm trí Phương Dao hoàn toàn trống rỗng, không có chút ký ức nào về cuộc sống trước kia.
"Vậy thì ta gọi nàng là A Dao nhé."
Nam tử trước mặt có đường nét tuấn tú hiền hòa, đôi mày giãn nhẹ, khóe môi điểm nụ cười nhàn nhạt, giọng nói dịu dàng trầm ấm. Khí chất y nhu hòa, trông như bậc người ôn hòa thiện lương.
Y thuật của y xem chừng rất cao minh, khẽ an ủi nàng: "Khi nãy nàng còn mê man, ta đã bắt mạch qua, thân thể không có gì đáng ngại. Chỉ là tạm thời mất trí nhớ, có lẽ do đầu bị va đập mà gây nên di chứng. Chẳng sao cả, trước cứ ở đây tĩnh dưỡng cho tốt, biết đâu một ngày nào đó sẽ nhớ lại."
"Đa tạ."
Phương Dao ôm lấy chén trà còn ấm, giọng nói mang đầy cảm kích.
Nàng đánh mất ký ức, không rõ quê nhà nơi đâu. Nếu không gặp được Tạ đại phu tốt bụng, chỉ e đến chỗ tá túc qua ngày cũng chẳng có.
Phương Dao vẫn đang mặc bộ váy lụa màu tuyết lúc tiến vào ảo cảnh, tóc mai hơi rối. Nàng ngoan ngoãn ngồi co chân trên giường, dáng vẻ thư thái, ánh mắt trong vắt tựa hồ thu chẳng chút phòng bị.
Nhìn nàng như thế thật khiến người ta dễ bề lừa gạt. Bổn phận của các tông môn và tu sĩ là bảo vệ bách tính trong khu vực mình trấn giữ khỏi bị xâm hại. Phương Dao thân là Đại sư tỷ của Linh Tiêu Tông, thanh kiếm trong tay nàng từng tiêu diệt vô số yêu tà tác quái.
Tâm tính thuở ban sơ đã dần bị thời gian mài mòn, tính tình nàng trở nên lạnh lùng, đối với người lạ càng thêm cảnh giác.
Thế nhưng lúc này đây, khi ký ức đã bị xóa sạch, nàng không hay biết thế gian hiểm ác. Nàng đã quên mất tông môn của mình, thậm chí cả thân phận tu sĩ cũng chẳng nhớ, hoàn toàn để lộ nội tâm thuần khiết trước mặt người khác, xem y là ân nhân cứu mạng. Chạm phải ánh mắt trong trẻo sạch sẽ ấy, Tạ Thính có chút chột dạ, song niềm hân hoan chiếm hữu lại càng mãnh liệt hơn.
Hắn hận không thể bung đuôi hồ ly ra phe phẩy.
Một lát sau, hoa yêu trong tâm thức hắn không thể nhịn được nữa: "[Ngươi cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy thật sự rất kỳ cục.]"
"[Thế ta nên làm gì?]"
"[Ngươi phải đóng vai lang trung, làm những việc mà bình thường ngươi vẫn làm, bằng không sẽ lộ sơ hở. Nữ nhân kia tinh xảo lắm, chỉ dựa vào cách bố trí trong phòng mà đoán ra tên và thân phận của ngươi. Ngươi nên cẩn trọng, đừng để nàng phát giác đây chỉ là ảo cảnh.]"
"[ Nhưng ta chỉ muốn nhìn nàng.]"
Sau khi từ biệt nàng lúc nhỏ, hắn đã đến phương Bắc dấn thân vào yêu giới. Mấy năm sau mới quay về chốn cũ, hắn từng âm thầm nhìn nàng từ xa rất nhiều lần. Đây là lần đầu tiên được gần nàng đến vậy, đối diện ngồi chung một chỗ. Nhìn thêm vài lần thì có làm sao?