Đang thở dốc vì mệt, chợt nghe Ngu Vọng Khâu mỉm cười nói: "A Chính, A Viên mau lại đây. Sư tổ còn chưa ban lễ vật ra mắt cho hai đứa."
Hai đứa trẻ lập tức phấn chấn, vội vã chạy đến bên cạnh Ngu Vọng Khâu.
Ngu Vọng Khâu lấy ra hai ngọc bài hình con bướm trong tay áo, bên trên lấp lánh linh quang nhàn nhạt: "Vật này rất trân quý, nhớ mang theo bên mình."
Phương Dao nhìn thấy ngọc bài trong tay sư phụ, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Sư phụ thật sự ban tặng vật này cho bọn nhỏ sao?
Ngọc bài này mang tên Lưu Quang Ngọc Điệp, là một loại pháp khí vừa có thể công kích, vừa có thể phòng ngự. Bên trong ẩn chứa một mảnh thần thức của người luyện hóa. Uy lực mạnh yếu tùy thuộc vào tu vi của người luyện hóa ra nó.
Khi người đeo gặp phải công kích trí mạng, Ngọc Điệp đạt đến cực hạn phòng ngự sẽ lập tức vỡ nát. Thần thức ẩn chứa bên trong liền hóa thành một con bướm lưu quang, bay đến bên cạnh người luyện hóa để báo tin.
Việc luyện hóa Ngọc Điệp vô cùng hao tổn tâm thần. Phương Dao nhớ Sư phụ tổng cộng chỉ luyện hóa được hai miếng, luôn giữ bên mình phòng khi hữu sự. Mà nay lại ban tặng cả hai cho hai đứa trẻ.
"Tiểu điệp này thật mỹ lệ, đa tạ sư tổ."
A Viên không hay biết về công dụng hay lai lịch của Lưu Quang Ngọc Điệp, chỉ cảm thấy chú bướm ngọc này sống động như thực, lại còn toả ra ánh sáng dìu dịu.
Trẻ nhỏ vốn ưa chuộng sắc màu lấp lánh, vật xinh tươi. A Viên cũng không ngoại lệ, nàng thơ bé yêu thích những người dung mạo kiều diễm, xiêm y lộng lẫy và muôn vàn cảnh vật mỹ lệ. Món quà ra mắt từ Ngu Vọng Khâu lập tức trở thành tâm can bảo bối, được nó ôm chặt vào lòng, nâng niu cất giấu.
Ngu Vọng Khâu thấy hai đứa trẻ thích thú, liền nheo mắt cười hiền, khẽ vuốt chòm râu dài: "Về sau cần sửa miệng mà xưng là sư tổ."
"Đa tạ sư tổ." Hai đứa trẻ ngọt ngào cất tiếng tạ ơn. Từ lúc kiểm tra linh căn đến giờ, trời cũng đã ngả về chiều. Ở độ tuổi này, bọn trẻ vốn khó lòng giữ được sự yên tĩnh trước mặt người lớn. Niềm hân hoan vì lễ vật qua đi, hai hài nhi liền nép vào Phương Dao, tha thiết muốn hồi phủ.
Ngu Vọng Khâu còn có vài việc chưa giải quyết xong xuôi, bèn dặn Phương Dao đưa hai đứa nhỏ hồi gia trước.
Bước ra khỏi đại điện, biết Phương Dao sẽ ngự kiếm đưa chúng về, hai đứa trẻ liền chủ động dang đôi tay nhỏ, nũng nịu thỉnh cầu: "Mẫu thân, bồng bế con!"
Phương Dao bất đắc dĩ cúi người, vén nhẹ gấu áo của hai hài nhi, hai tay thoăn thoắt nhấc bổng chúng lên. Mỗi tay một đứa, động tác thuần thục đến lạ thường. Trên đường trở về Lăng Vân Phong, Phương Dao hỏi hai bảo bối trong lòng: "A Viên, A Chính, hai đứa biết chữ không?”
"Không biết ạ." Hai đứa nhỏ đồng loạt lắc đầu.
Phương Dao không khỏi nhíu mày: "Chẳng lẽ ngay cả một nét chữ cũng không thông?"
Hai đứa lại đồng loạt gật đầu.
Phương Dao thở dài bất lực: "Vậy ngày thường phụ thân các con đã dạy dỗ những gì?”
A Viên trầm tư suy nghĩ. Phụ thân nó thông hiểu vô vàn pháp thuật lợi hại, nó từng tha thiết muốn học, song người lại không chịu truyền dạy. Người bảo rằng, sau này sẽ đưa chúng đến tìm mẫu thân, việc học pháp thuật của tiên môn sẽ tốt hơn nhiều. Trước kia ở Ma Cung, sinh hoạt hằng ngày của chúng chỉ là thức dậy thì dùng bữa, dùng bữa xong lại vui chơi. Có lúc trong cung buồn chán, phụ thân sẽ sai người dẫn chúng dạo chơi phố phường.
A Viên chớp mắt, thành thật đáp: "Ăn uống chơi bời."
Thôi đành.
Phương Dao cảm thấy đầu óc nặng trĩu, trong lòng đã định, sau khi hồi phủ ắt phải lập ra một khóa giáo dưỡng, trước tiên chính là dạy chúng nhận mặt chữ.
---