Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 443

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Nàng chưa từng nghĩ tới một đại phu cô độc như hắn sao lại có thể sở hữu một thân thể mê người đến thế, lại còn thông thạo bao nhiêu phương thức khiến người ta mê muội đến vậy.

Nàng xem như đã hoàn toàn lọt vào tay hắn rồi.

Hôn lễ được cử hành đơn giản, toàn bộ vật dụng trang trí và hỷ phục đều là bọn họ tự xuống trấn mua về, tỉ mỉ trang hoàng khắp trong ngoài sân viện.

Không có cao đường, cũng chẳng có thân bằng cố hữu đến chúc mừng.

Cả hai quỳ bái trước minh nguyệt giữa sân, sau đó phu thê giao bái.

Khi phu thê giao bái, hoa yêu cư ngụ trong thân niệm của Tạ Thính nhìn thấy Phương Dao mặc hỷ phục thì ghen tị nói: "Ngươi quả thực đã lừa gạt được nàng rồi, chúc mừng đấy, nhưng ta sẽ không mừng hỷ tiền đâu."

Nữ tử trước mặt vận váy đỏ thêu hoa lộng lẫy, làn da trắng hơn tuyết, mày tựa viễn sơn, như được vẽ bằng bút mực, dung nhan ôn nhuận như nước, khóe môi điểm một nét cười nhàn nhạt. Trong đôi mắt trong suốt sáng rỡ kia phản chiếu hình bóng của hắn cũng đang khoác hỷ phục, giống hệt bao lần hiện lên trong giấc mộng giữa đêm khuya của hắn, nay chân thực hiện ra trước mắt.

Ánh mắt Tạ Thính dừng lại trên người nàng không rời một khắc, như muốn khắc ghi sâu đậm cảnh tượng này vào trong tâm khảm.

"A Dao, cuối cùng chúng ta cũng thành thân rồi."

Thanh âm hắn mang theo một tia run rẩy khó nhận ra, n.g.ự.c cũng ngập tràn cảm giác chua xót và phức tạp. Nếu không vì sợ phá hỏng cảnh tượng tốt đẹp này, hắn thực sự muốn ôm đuôi khóc to một trận.

Đêm ấy trong phòng tràn ngập nến hỷ đỏ rực, trên cửa dán đầy chữ hỷ đỏ thắm, ánh nến rọi khắp gian phòng thành một màu hồng rực rỡ.

Đêm động phòng hoa chúc, trước khi kéo Phương Dao nằm vào giường cưới, hắn vẫn kịp nghe thấy hoa yêu oán trách rên rỉ ầm ĩ trong thân niệm vừa bị mình cắt đứt.

Mỗi khi đến lúc mấu chốt, hắn đều không quên che đi thần niệm của hoa yêu. Vẻ diễm lệ quyến rũ của Phương Dao sao có thể để kẻ khác nhìn thấy nửa phân.

"Tạ Thính, ngươi có cảm thấy hôn lễ của chúng ta có chút quạnh quẽ không?”

Phương Dao tựa đầu lên bờ vai rộng lớn của hắn, xuyên qua màn the mờ mịt, nàng nhìn thấy sắc đêm thâm trầm bên ngoài. Trăng treo lơ lửng trên cao, gió đêm mát lành thổi vào, ánh nến lấp loáng lay động.

Lúc ở trong thành, nàng từng thấy người khác thành thân cưới hỏi, đều là rộn ràng trống nhạc, kiệu hoa nghênh đón vô cùng náo nhiệt.

Bọn họ chẳng có mấy thân thích bằng hữu. Hỏi đến người nhà của Tạ Thính, hắn bảo từ nhỏ đã ly biệt gia đình, người thân ở xa khó lòng đến kịp.

Phương Dao nhớ tới lá thư nhà trên án thư vào ngày đầu gặp gỡ hắn. Nếu không phải vì khoảng cách xa xôi, có lẽ hắn cũng không thư từ qua lại, chuyện này xem ra cũng khớp với lời hắn nói nên nàng cũng không sinh nghi.

"Ta thấy thế này là đủ rồi."

Tạ Thính ôm vòng eo thon nhỏ của nàng, môi mỏng khẽ hôn lên vành tai nàng, vẻ mặt mãn nguyện: "Chỉ cần ở cùng A Dao, thế nào cũng đều vui vẻ."

Hắn chỉ hận không thể xóa sạch hết thảy chúng sinh trong ảo cảnh, để chỉ còn lại hắn và Phương Dao, sao có thể cảm thấy quạnh quẽ cho được?

Nhưng lời của Phương Dao, hắn vẫn âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Nếu mọi sự suôn sẻ, sau khi thoát khỏi ảo cảnh này, chàng nhất định sẽ đưa Phương Dao về Yêu giới, trao cho nàng một hôn lễ chính thức và long trọng nhất. Tạ Thính thầm nhủ.

Sau khi kết tóc se duyên, Tạ Thính và Phương Dao quả thực đã trải qua những tháng ngày ngọt ngào tựa mật.

Nến trong phòng mỗi đêm đều cháy đến tận canh khuya, chưa từng lúc nào ngơi nghỉ. Đến nỗi thời gian hai người dậy sớm hái thuốc cũng dần ít đi, về sau cứ mười ngày nửa tháng mới đi dạo một phen.

Phương Dao cũng nhận ra, từ sau khi thành thân, Tạ Thính ngày càng quấn quýt bên nàng, hơn nữa dường như trong chuyện chăn gối lại vô cùng nồng nhiệt.

Mỗi khi canh giờ điểm, Tạ Thính đều đã tắm rửa sạch sẽ từ sớm, ngồi khoanh chân chờ nàng trên giường. Thỉnh thoảng Phương Dao mệt mỏi rã rời, chẳng muốn nhúc nhích hay chỉ muốn đi ngủ sớm, chàng cũng không bao giờ ép buộc. Chàng chỉ khéo léo dùng vài chiêu trò mờ ám dụ dỗ, trêu chọc nàng, khiến Phương Dao mơ mơ màng màng, thần trí dần chìm trong mê loạn, để rồi ánh nến lại tiếp tục cháy tới tận gần sáng. Mỗi bận ngủ đến khi vầng dương đã lên cao ba sào, tấm lưng mỏi nhừ tê dại mới có thể ngồi dậy, Phương Dao lại liếc nhìn vị phu quân bên cạnh với vẻ mặt kiêu ngạo, thỏa mãn, như đã "ăn no uống đủ". Trong lòng nàng âm thầm tự trách bản thân sao lại yếu đuối đến thế? Lần tới, nàng nhất định phải quang minh chính đại, dứt khoát cự tuyệt chàng.

Thế nhưng, đến khi thực sự là " lần tới", khi đôi mắt hoa đào tràn đầy tình ý kia dõi theo nàng, trăm phương ngàn kế được thi triển, Phương Dao vẫn bị chàng trêu ghẹo đến mức mơ hồ mê muội, rồi lại sa vào vết xe đổ.

Đôi lúc Phương Dao cảm thấy may mắn vì mình không phải nam nhân, nếu không e rằng sẽ vì chuyện phong tình này mà mất mạng. Thoáng chốc, đã nửa năm trôi qua.

Hạ chí, thời tiết oi nồng ngột ngạt. Phương Dao nằm lịm trên giường qua hai giấc thiếp, vẫn mệt mỏi chẳng muốn dậy, mãi đến khi Tạ Thính vòng tay ôm lấy eo nàng từ phía sau, dịu giọng đánh thức.

"A Dao, nàng nên dậy dùng bữa rồi."

Phương Dao che miệng khẽ ngáp, miễn cưỡng rời giường tẩy rửa dung nhan, rồi theo Tạ Thính ngồi vào bàn. Thế nhưng chỉ vừa nếm qua hai đũa, nàng liền buông đũa.

"Ta không thiết ăn uống, chẳng có chút khẩu vị nào." Phương Dao lười biếng chống cằm.

Thời tiết oi ả nóng bức thế này quả thật dễ khiến người ta chán ăn.

"Vậy nàng muốn dùng gì? Ta sẽ ra trấn mua về ít." Thấy Phương Dao chẳng thể nuốt trôi, Tạ Thính cũng không còn muốn dùng bữa nữa, vội đặt đũa xuống.

Phương Dao trầm ngâm nghĩ ngợi, rồi chợt nói: "Ta muốn ăn thứ gì đó chua chua, như trái mơ chẳng hạn."

"Được."

Tức thì, Tạ Thính liền rời nhà, ra trấn mua về ít mơ xanh tươi rói.

Mãi đến khi thấy nàng ăn uống không ngừng nghỉ, chưa đầy nửa ngày đã ăn sạch ba sọt mơ chàng mua về, Tạ Thính mới cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cảm giác buồn ngủ và sự thèm chua, hai dị trạng này lập tức khiến chàng nghĩ đến một khả năng.

"Mơ này quả thực ngon miệng, ngày mai chàng lại mua thêm chút nữa nhé." Phương Dao vẫn chưa nhận ra điều gì, lời còn chưa dứt đã bị Tạ Thính chợt vươn tay nắm lấy cổ tay.

Chàng không giấu nổi sự kích động, thấp giọng hỏi: "Chẳng lẽ là đã có rồi?"

Phương Dao ngơ ngác, m.ô.n.g lung hỏi lại: "Có gì kia?"

"Mang thai!" Tạ Thính nuốt nước bọt, giọng nói căng thẳng vô cùng.

Phương Dao hoàn toàn ngây dại.

Nàng cúi đầu nhìn bụng mình vẫn bằng phẳng không chút thay đổi, tự nhủ chẳng qua chỉ là ăn nhiều mơ một chút, cớ gì lại phải hoảng hốt đến vậy? "Không thể nào."

Phương Dao xoa bụng, do dự đáp.

Ngoài việc ăn mơ nhiều, dạo gần đây nàng quả thực hay buồn ngủ, nhưng chẳng phải cũng vì trời đất oi bức nên dễ sinh lười biếng sao?

"Sao lại không thể? Chúng ta há chẳng phải..."

Tạ Thính lập tức nuốt lại nửa câu sau, với tần suất ân ái không biết ngượng ngùng ngày đêm liên tiếp của hai người họ, xác suất mang thai quả thực vô cùng lớn.

Bị chàng hỏi ngược như thế, Phương Dao cũng không khỏi hoảng hốt, vội đưa tay về phía chàng: "Vậy chàng mau bắt mạch cho ta đi."

Tạ Thính chỉ là một lang y nửa vời, căn bản làm sao biết bắt hỉ mạch. Chàng nắm lấy cổ tay nàng, đầu ngón tay run rẩy, chẳng thể nào nhận định được mạch tượng.

"Không được rồi, ta căng thẳng quá, bắt chẳng ra... A Dao, chúng ta đến y quán trong thành xem thử đi."

Thế là Tạ Thính vội vàng kéo Phương Dao, tranh thủ khi màn đêm chưa buông, lại vào thành, tìm đến y quán duy nhất trong trấn.

Lão lang trung đang ngồi khám bệnh, đặt một dải lụa trắng lên cổ tay Phương Dao, sau đó dùng bốn ngón tay đặt xuống, nhắm mắt chuyên chú bắt mạch.

Một lúc lâu sau, lão đột ngột mở mắt, thu lại dải lụa trắng. Trong ánh mắt chờ mong đầy thấp thỏm của hai người, lão vuốt râu mỉm cười nói với Tạ Thính: "Chúc mừng lang quân, phu nhân quả thật đã hoài thai, thai đã được hơn một tháng rồi."

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 443